Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 143: Cộng sản (5)

Chương 143: Cộng sản (5)
Thứ hai, cho dù sản xuất ra gạch ngói, muốn mua cũng phải mối có quan hệ.
Các điều khoản của giám đốc nhà máy lò nung, hoặc các điều khoản của chính quyền địa phương, dù sao cũng khó khăn hơn vé.
Vé còn có thể được mọi người gom góp, cái này nếu không có quan hệ, căn bản không lấy được.
Chu Minh Dũ nói: "Con hỏi đội trưởng một chút.”
Hai người trở lại chỗ đất nền nhà, Chu Bồi Cơ không có ở đây, phỏng chừng cũng đi họp.
Chu Minh Dũ bảo Mạc Như nghỉ ngơi một lát, anh đi tìm Chu Thành Chí hỏi chuyện xưởng gạch một chút, kết quả thôn bọn họ cũng không có quan hệ, chỉ có thể bảo Trương Căn Phát gửi thư giới thiệu giải thích tình huống.
Trương Căn Phát?
Vẫn là thôi đi, có chuyện hai gàu muỗi nước kia, nếu mình nhờ ông ta hỗ trợ mua ngói, vậy không phải hàng hóa sẽ bay lên trời hay sao?
Ha ha, làm sao có thể cho ông ta cơ hội này.
Không có khả năng!
Nếu không có ngói, cứ xây dựng nhà trước, mua ngói sau.
Kỳ thật anh cũng nghĩ tới tự đốt, chỉ là địa phương không có than đá cũng không có than củi, cho dù muốn mua cũng không mua được, nhiên liệu sản xuất hạn chế, chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm quan hệ.
Chu Minh Dũ trở về lập tức đào hầm với Mạc Như, gian phòng phía tây làm đường dẫn lửa, gian phòng phía đông đào hầm. Người bình thường không dám đào trong sân, bởi vì không ai biết khi nào sẽ có kẻ trộm đến ăn cắp. Bình thường đều là đào ở trong phòng ngủ, dễ dàng bảo vệ.
Bọn họ đào dưới gian phòng phía đông, có thể sâu một chút, vuông vức.
Về vấn đề an toàn, có Chu Minh Dũ lên kế hoạch tự nhiên không cần lo lắng, anh còn thiết kế vị trí hầm rượu, cửa hầm, lỗ thông hơi, sau đó bắt đầu đào.
Sức lực của anh lớn, đào đất với tốc độ nhanh, có Mạc Như hỗ trợ thu hồi đất, gặp phải tảng đá lớn cũng trực tiếp thu đi, tốc độ nhanh hơn gấp đôi.
Đất đào ra có thể được sử dụng để làm bùn, đất, đến lúc đó để xây tường.
Thiết kế của anh khác với ngôi nhà của người dân địa phương, không cần phải dựa vào tường để hỗ trợ mái nhà, hoàn toàn dựa vào cấu trúc khung gỗ. Đối với độ bền của vách tường không có quá nhiều ỷ lại, không có gạch đá cũng không sợ, hơn nữa anh có hơn phân nửa tảng đá làm nền tường, mặt trên hoàn toàn có thể dùng tường lũy sơn của người khác, đất đá lớn. Khối lượng lớn của các mỏ đất lớn là ít hơn, nhưng không chịu tải, vì vậy những người khác không dám sử dụng để xây tường.
Đương nhiên anh không sợ.
Lúc mặt trời lặn, hai người đào hầm xong, Chu Minh Dũ trực tiếp xây bậc thềm đá, an toàn hơn bậc thang.
Mạc Như đi lên trước, Chu Minh Dũ ở phía sau đỡ chân cô.
Lúc đi lên, Mạc Như cất chân, "Xoạt" một tiếng đũng quần bị rách.
Chu Minh Dũ thấy rõ rang, nhịn không được cười rộ lên: "Ha ha ha. Xin lỗi vợ, em để anh cười một lúc.”
Mạc Như: --!
Chu Minh Dũ nhịn cười, hai tay chống mặt đất lập tức nhảy lên, nhìn Mạc Như đang xoay vòng tìm chỗ nào bị toạt, giống như con cún nhỏ xoay người tự đuổi cái đuôi, anh lại cười đến mức ngồi trên mặt đất.
“Này, anh đủ rồi đấy!” Mạc Như làm mặt quỷ với anh, quần này vốn đã rất rách rồi, chắp chắp vá vá, cô luôn lo lắng một ngày nào đó sẽ bị xấu mặt ở bên ngoài.
May mắn là buổi tối!
Chu Minh Dũ vội vàng đứng dậy khoác áo của mình lên cho cô, anh để vai trần: "Nhìn không thấy, chúng ta về nhà may đồ mới." Mấy ngày nay bận rộn căn bản không có thời gian làm quần áo.
Hai người thu dọn một chút rồi về nhà, trên đường Mạc Như đột nhiên mừng rỡ nói: "Út Năm, em biết làm cách nào để mua ngói rồi!”
Chu Minh Dũ tò mò nói: "Mua như thế nào?”
Mạc Như: "Ha ha ha, không nói cho anh biết.” Cô nâng cằm lên, ôm bụng đi trước.
Chu Minh Dũ: “...”
Về đến nhà Mạc Như đi thay quần áo trước, sau khi ăn xong mượn Trương Thúy Hoa khay kim chỉ và kéo định về phòng cắt vải làm quần áo.
Kiếp trước, từ năm ba đại học cô đã bắt đầu thực tập tại một xưởng may mặc lớn, trước tiên cô đi theo thầy giáo thiết kế bản vẽ để học tập. Cô đam mê thiết kế và thích tự mình làm, một năm sau đã có thể trình bày ra bản thiết kế trong lòng mình bằng vật thể thật.
Tốt nghiệp, cô ký hợp đồng với một công ty thời trang đa quốc gia đã từng làm việc với nhà máy và trở thành nhà thiết kế thời trang của họ, sau đó từng bước tiến lên làm giám đốc thiết kế.
Lấy được kéo và vải, trong đầu cô đã có vài thiết kế, cuối cùng lại vứt bỏ tất cả, thành thành thật thật làm quần áo phù hợp với phong cách hiện tại.
Chu Minh Dũ nhìn cô bày những thứ kia trên giường đất, liền giơ đèn dầu lên chiếu sáng cho cô.
Đèn dầu khói nhiều, ánh sáng tối, làm việc vào ban đêm rất đau mắt.
Mạc Như đã quan sát loại vải này và ghi nhớ trong đầu đã lâu, đối với chỗ nào có lỗ thủng, chỗ nào có khuyết điểm đều biết rõ, hiện tại trải ra dùng đá nhỏ đánh dấu một chút là có thể tiến hành cắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận