Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 232: Tuỳ ý nuôi dưỡng (1)

Chương 232: Tuỳ ý nuôi dưỡng (1)
Rõ ràng Chu Minh Dũ không dùng bao nhiêu sức cả, nhưng thế mà hai chân Trương Đức Phát lại mềm nhũn, bị vỗ một cái suýt chút nữa ngồi bệt trên mặt đất.
Trương Đức Phát hô to: “Tên lỗ mãng đánh đội trưởng đội bảo vệ!”
Ông ta muốn để cho mấy người bảo vệ của đội ba và đội bốn chú ý tới đây hỗ trợ, kết quả là cả đám bọn họ đều né sang một bên, không ai dám tiến lên cả.
Kẻ lỗ mãng này còn dám đánh cả Trương Kim Nhạc thì còn ai anh ta không dám đánh nữa?
Đánh Trương Kim Nhạc nhưng cũng không việc gì, vậy thì đánh mấy người bọn họ chẳng phải là càng không có việc gì ư?
Thế nên không ai dám tiến lên.
Cái này cũng không giống đám ác bá trong khu chợ của thành phố cầm đầu một nhóm người đi ức hiếp người khác, người trong thành phố không có quan hệ gì nhiều, một hộ gia đình bị người ta bắt nạt cũng chẳng có ai tới giúp đỡ. Ở nông thôn thì thường sinh sống theo dòng tộc, chỉ cần không quá năm đời thì chính là người một nhà, có chuyện gì thì mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Một người bị đánh, cả dòng họ ra mặt, vậy nên thật đúng là không dám tùy tiện bắt nạt như vậy.
Trừ phi loại người như Trần Tú Phương không có quan hệ gần gũi với các gia đình khác, lại còn bị mọi người xa lánh, bắt nạt một chút cũng chẳng ai nói gì.
Kẻ giống như Chu Minh Dũ thế này, ai dám bắt nạt anh thử xem?
Bọn họ cũng chẳng phải những kẻ ngu.
Trương Đức Phát thấy không ai hô ứng với ông ta, ông ta còn bị Chu Minh Dũ ghì vai làm ông không khỏi nhớ tới con sói trong Lời nói bậy bạ
(truyện dân gian), con sói trong truyện rất thích khoác vai người khác, nếu mà bạn quay đầu lại nó sẽ cắn đứt cổ bạn. Tưởng tượng như thế, ông ta bắt đầu cảm thấy cổ mình có hơi ẩn ẩn đau, như thể ngay giây tiếp theo ông ta sẽ bị cắn một phát.
“Ha ha.” Chu Minh Dũ cười cười, vỗ vỗ bả vai ông ta rồi buông ông ta ra: “Đội trưởng đội an ninh là để giữ cho cả thôn bình yên, nếu có người ngoài vào trong thôn gây rối, đánh nhau, trộm cắp thì đều cần đội trưởng ra mặt bảo vệ và duy trì chứ không phải là tới để bắt nạt trẻ con và phụ nữ.”
Sắc mặt Trương Đức Phát xanh mét, cằm run lên bần bật, cũng không nói được lời nào nữa.
Trương Căn Phát hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.
Chu Minh Dũ thấy sân viện lộn xộn, cả căn nhà của Trần Tú Phương bị xô đẩy tới mức chật vật không chịu nổi, thở dài, nói với hàng xóm xung quanh: “Chúng ta đều là người trong cùng một đội sản xuất, chỉ cần tất cả chúng ta đoàn kết thật tốt, chuyên tâm vào sản xuất và không làm chuyện gì trái pháp luật thì không ai có thể nghi ngờ hay bắt nạt được chúng ta cả.”
Ngược lại, nếu mọi người không đoàn kết, lại còn xa lánh nhau, vậy thì người khác muốn xen vào phá hoại là chuyện vô cùng dễ dàng.
Mấy người hàng xóm nhà Trần Tú Phương cũng bắt đầu ngượng ngùng, mấy người phụ nữ sôi nổi đi vào giúp đỡ thu dọn lại nhà cửa.
Chu Thành Trí trầm mặt, thô lỗ nói: “Minh Dũ nói không sai chút nào, nếu như hôm nay Trương Đức Phát cầm gà đi mất, ngày mai lại tới nhà mấy người bắt, ngày mốt thì tới nhà người khác bắt, chẳng lẽ còn không phải là kẻ phá hoại?”
Mọi người đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn ông.
Chu Thành Chí nói: “Được rồi, cũng không phải mở họp, mọi người mau về nhà ăn cơm sau đó đi nghỉ ngơi ngủ trưa, chiều còn phải bắt đầu làm việc.”
Ông vừa rời đi thì những người tụ tập xem náo nhiệt cũng tản ra, hàng xóm nhà Trần Tú phương cũng vội chạy sang an ủi cô một chút.
Chu Minh Dũ cũng đi về nhà mình, trên đường anh còn suy nghĩ nhiều hơn so với đám người Chu Thành Chí, có khi nào là bên trên có chút gió thổi cỏ lay, nếu không tại sao Trương Căn Phát lại đột nhiên động kinh không làm những việc xấu nữa?
Năm 1955, 1956 cũng đã làm căng một lần, bởi vì Trương Căn Phát làm việc quá khắc nghiệt nên bị bí thư xã và chủ tịch xã chỉnh đốn dẹp bỏ thói quen xấu một lần, nhưng vẫn không cách chức ông ta. Ngược lại chủ tịch xã hiện tại còn bị điều đi, thay thành chủ tịch Tống tới đây.
Chủ tịch xã Tống có vẻ rất thích Trương Căn Phát, nói ông ta có tinh thần cách mạng triệt để nhất, đúng là loại lực lượng mà Đảng và nhân dân cần nhất vào lúc này.
Chu Minh Dũ tinh ý cảm thấy không phải do Trương Căn Phát hay đón ý hùa theo mới có thể luôn giữ vững cái chức vị đội trưởng này, cho dù có phạm sai lầm cũng không bị mất chức, mà có lẽ lý do chính là bởi vì những người bên trên cần một người như ông ta.
Hoặc là nói, toàn bộ xu thế đều nghiêng về một phía như vậy, không lấy năng lực bàn anh hùng, mà là xem họ có trung thành hay không, Trương Căn Phát không có năng lực nhưng cứ đi theo xu thế thì đó là con đường dễ dàng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận