Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 604: Xin ăn (4)

Chương 604: Xin ăn (4)
Chương 604: Xin ăn (4)
Áo quần trong nhà cũng đều do ba cô con gái đến khe sông băng giặt, sao có thể đun nước sôi được?
Còn cô gái như Triệu Tam Nhi bị ba mẹ bắt ép giặt áo quần cũng không có cách nào, vệ sinh của bản thân thì không ai ép buộc, có thể giảm bớt thì tất nhiên sẽ giảm bớt, dù sao bàn tay đã đông cứng thì còn rửa gì chứ.
Đang trò chuyện thì có vài cô gái chạy đến lập tức hét to khi nhìn thấy Triệu Tam Nhi: “Ái chà, sao cô lại đến đây ăn một mình.”
Bọn họ nhìn chậu sành trước mặt Triệu Tam Nhi, bên trong còn có cả chậu sủi cảo, bọn họ còn nghĩ là chiến sĩ thi đua cho Triệu Tam Nhi hết chừng đó sủi cảo nên la to chạy đến giành giật.
“Tôi cũng cần, tôi cũng cần.”
Bọn họ vươn đôi tay đen sì của mình ra định bốc sủi cảo trong chậu sành, mặc kệ người khác nhìn họ thế nào, bởi vì họ thèm nên không quan tâm đến ánh mắt của người khác là ghê tởm hay thương cảm.
Mạc Như giật mình khi nhìn thấy một đám cô gái dơ dáy chạy đến.
Vẫn là Chu Thành Liêm động tác nhanh, ngay lập tức đã bưng sủi cảo của Mạc Như và Phó Trân lên, nói với Mạc Như: “Ăn không hết thì mang về nhà, để dành bữa sau ăn.”
Có vài cô gái khóc òa: “Chúng tôi cũng muốn ăn, chúng tôi cũng muốn ăn, dựa vào cái gì các người có sủi cảo, còn chúng tôi không có.”
“Đúng thế! Nói công xã nhân dân nhất đại nhì công, nói nhà ăn mọi người đều giống nhau, sao các người lại có, còn chúng tôi không có?”
Chu Bồi Cơ nói: “Những lời như thế cũng nói ra được, người không biết còn tưởng các người là cán bộ thôn đấy.”
Nếu không phải có người chỉ bảo thì có đánh chết hắn cũng không tin.
Mạc Như nói: “Chẳng phải đội các người cũng ăn sủi cảo sao? Phải đến nhà ăn của các người để ăn.”
“Nhưng cô là chiến sĩ thi đua, là chiến sĩ thi đua của đại đội Tiên Phong, cô không ăn hết thì tại sao không cho chúng tôi ăn?”
“Đúng thế, sao cô lại keo kiệt thế?”
“Cô là chiến sĩ thi đua mà chẳng có giác ngộ, không có lòng đồng cảm.”
Chu Minh Dũ thấy bọn họ vây quanh công kích Mạc Như, sự đồng cảm ban đầu cũng chạy mất rồi, giận dữ nói: “Ai dạy các người nói những lời như thế? Chiến sĩ thi đua không phải là chiến sĩ thi đua của đại đội chúng ta, chiến sĩ thi đua là chiến sĩ thi đua của công xã. Chiến sĩ thi đua là dùng sức lao động của mình đổi lấy chiến sĩ thi đua, không phải là do các người chọn ra, càng không ăn một hạt lương thực nào của các người, mau quay về nhà ăn của các người đi.”
“Hu hu, chúng tôi không có ăn, ba mẹ cho anh trai và em trai ăn hết, không cho chúng tôi ăn.”
“Ngay cả bánh ngô hấp chúng tôi chúng tôi cũng không có, chỉ có thể ăn nửa bát cháo đặc nguội, xin các người đấy được không, cho chúng tôi hai cái.”
“Xin các người đấy, chúng tôi đáng thương biết mấy.”
Chu Thành Liêm vô cùng tức giận: “Ba mẹ không cho các người ăn, các người không dám làm ồn, thế mà lại dám chạy đến trước mặt chiến sĩ thi đua.”
Chu Bồi Cơ trước giờ không khách sáo: “Chiến sĩ thi đua lại không phải ba mẹ của các người, dựa vào cái gì, cút sang một bên đi.”
Rất nhanh, trẻ con của đội hai cũng chạy qua cười nhạo bọn nó, một đám con gái bị chê cười khóc lóc bỏ chạy.
Có đứa là vì không được ăn sủi sảo khó chịu, có đứa là bởi vì về nhà phải bị đánh.
Triệu Tam Nhi vừa về đến nhà đã bị Lương Thục Anh nắm lỗ tai kéo vào trong góc, Lương Thục Anh mắng: “Đồ vô dụng, sủi sảo xin được đâu?
Triệu Tam Nhi đau đến mức nhảy cẫng lên: “Không xin được, nó rất keo kiệt, không cho.”
“Nó bậy, rõ ràng mày xin được bốn cái ăn vào bụng hết, mày tưởng tao bị mù hay là không biết hả?”
“Mẹ à, đừng đánh, đừng đánh, con… con đói đến mức đi không nổi nữa, ăn rồi mới có sức tiếp tục xin. Ai ngờ nó keo kiệt như vậy, cả thau lớn ăn không hết cũng không cho, hu hu….”
Lương Thục Anh mắng: “Đúng là cái đồ keo kiệt chết tiệt, mình ăn không hết cũng tiếc không cho trẻ con mấy cái.”
Mắng xong bà ta lại mắng Triệu Tam Nhi: “Ai biểu mày ham ăn, bốn cái cũng phải lấy về, sao lại cho hết vào miệng của mày, cái bụng thối nát của mày ăn cũng uổng phí, mày ăn đi, ăn đi.”
Bà ta cũng muốn cho hai đứa con gái khác đi xin, nhưng mà hai đứa con gái kia cũng hơn mười tuổi có thể kiếm điểm công tác rồi, đi xin người ta sẽ nói là ăn xin đi xin cơm, chỉ vào mặt cô mà chửi.
Bà ta là người không muốn mất mặt.
Hơn nữa công xã nhân dân là trời, nhà ăn là thiên đường, người người có cơm ăn, không được phép đi ăn xin, ăn xin chính là làm nhục công xã nhân dân và nhà ăn, sẽ bị phán tội.
Đương nhiên là bà ta không thể làm việc phạm pháp như vậy.
Một đám trẻ con của đội hai ăn no căng bụng, bước đi ưỡn bụng về phía trước, vừa đi vừa sờ bụng: “Trời ơi, ăn no quá, sủi sảo này nhiều thịt quá đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận