Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 638: Đặc quyền (2)

Chương 638: Đặc quyền (2)
Chương 638: Đặc quyền (2)
Nhưng bọn họ cùng lắm là đến hợp tác xã mua vải, đến chợ mua tranh dân gian Tết, chữ Phúc, đồ ăn vặt, vại sành gì đó.
Nhưng vẫn chưa đủ, năm mới thì nên bận rộn.
Rửa lúa mì, đẩy máy xay, làm tương, làm đậu phụ, cắt thịt giết gà, gói bánh ngô hấp, chuẩn bị câu đối Tết gì đó... Những việc dành cho năm mới, hiện tại lại không liên quan đến bọn họ nên cảm thấy rất hụt hẫng.
Các xã viên hụt hẫng, đội trưởng như Chu Thành Chí cũng thấy buồn rầu.
Ông cảm thấy mình là đội trưởng, thực sự là vừa làm ba vừa làm mẹ, rõ ràng là nhỏ hơn Chu Thành Nghĩa nhưng đầu tóc lại bạc trắng hơn ông ta nhiều, mặc dù chỉ lớn hơn Chu Thành Nhân khoảng hai tuổi, nhưng trông có vẻ như là anh lớn.
Chu Thành Chí hiếm khi trách móc: “Người ta làm đội trưởng kiếm được ít lợi ích, anh đây lại tìm kiếm sự khó chịu, còn già nhanh hơn các người nữa.”
Chu Thành Nhân an ủi ông: “Đâu có, em thấy anh còn trẻ hơn năm ngoái, anh xem, nếp nhăn trên khuôn mặt ít hơn nhiều rồi.”
Chu Thành Nghĩa cười: “Tôi thấy lúc luyện sắt thép, nếp nhăn bị nướng thành hoa rồi, ha ha ha.”
Chu Công Đức xoạch cái tẩu thuốc: “Cháu trai, dù sao năm nay cũng phải đứng nhất, cháu đến cuộc họp công xã bắt tay và chụp hình với bí thư Cao, kiểu mẫu đội sản xuất toàn huyện. Chúng ta lại được chia nhiều tiền, chuyện vui biết mấy, sao mới vui tươi hớn hở có hai ngày đã sầm mặt rồi?”
Thật là một cái mặt đen danh xứng với thực, chuyện vui như thế không vui được đến cuối năm.
Đứa trẻ này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Những người khác trêu ông: “Đúng thế, phải vui lên.”
Chu Thành Chí nói: “Tôi rất vui, hiện tại mỗi bữa đều mím hai cái lúm đồng tiền.” Ông lấy ra tẩu thuốc, nói với Chu Thành Nhân: “Hút thêm hai hơi nữa thì càng vui hơn.”
Chu Thành Nhân thấy hơi xót: “Chẳng phải vừa hút rồi sao?”
Đây là chiến sĩ thi đua mua cho ông, ông cũng không nỡ hút, đến Tết mới có thể lấy ra hút.
Chu Thành Chí: “Hút một gói càng vui hơn.”
Chu Thành Nhân chỉ đành đưa gói thuốc cho ông: “Anh đừng có xụ mặt như thế, nhìn mất vui, năm mới rồi, chúng ta phải vui lên.” xoạch xoạch hai hơi tẩu thuốc: “Chậc, năm sau phải dư dả thì cuộc sống nhỏ bé mới có lối thoát.”
Các ông cụ cười: “Dù sao cũng không ngờ đến lượt chúng ta đứng nhất toàn huyện, ha ha.”
Chu Công Đức nói: “Thường ngày phải gọn gàng, cạo mặt, thoa tro, đừng suốt ngày ủ rũ khiến người khác nhìn dơ bẩn, không giống như đội sản xuất đứng nhất toàn huyện.”
“Vậy phải mua xà phòng sao? Ngoài Đại Nhĩ Tặc ra, cũng không thấy ai dùng xà phòng.”
“Chẳng phải là có tiền rồi sao? Đến hợp tác xã mua, nếu còn không được nữa thì chẳng phải còn có Minh Dũ...” Các ông cụ cười, trong lòng đều hiểu rõ nên không nói gì nữa.
Chu Thành Chí châm lửa gói thuốc, xoạch xoạch hút ra đốm lửa, tận hưởng hai hơi, đôi mắt lim dim, các nếp nhăn trên khuôn mặt lại nổi lên khắp khuôn mặt: “Mọi người nói xem đón năm mới như thế nào?”
Nghĩ đến chuyện mang theo một nhóm người thế này thế kia là ông lại cảm thấy đau đầu.
Chu Thành Nghĩa: “Trước kia sống thế nào thì thế đó, còn sống ra hoa được à?”
Đàn ông phải dệt chiếu, đan giày cỏ, còn phụ nữ nhanh chóng giặt giũ, may vá, bởi vì qua Tết, cả tháng giêng không cho phép đụng vào kim chỉ để tránh chọc vào mắt rồng trời mưa nơi đây.
Chu Thành Nhân nói: “Cũng không phải như thế, trước kia tự mình sinh sống tự mình bận rộn. Năm nay lần đầu tiền cùng chùng sống với đội sản xuất, dành thời gian cùng nhau ăn cơm. Nếu không có hy vọng thì còn ăn nhà ăn cái gì, còn không bằng tự ăn ở nhà.”
Nếu như cũng thở vắn than dài như các đội sản xuất khác rằng nhà ăn không tốt, còn bắt ép cùng nhau ăn thì chẳng phải dưa cứ cố hái thì không ngọt à? Suốt ngày ai cũng khó chịu, ngày nào cũng thấy vô vị, cuộc sống không có lối thoát, cuộc sống như thế thì có gì là thú vị chứ?
Nếu đã không thể giải tán, Chu Thành Nhân cảm thấy vẫn phải lo liệu ra dáng mới được, mang lại hy vọng cho các xã viên, phải đón một cái Tết rực rỡ và náo nhiệt.
Chu Công Đức nói: “Vậy thì làm theo ngày, nên làm gì thì chỉ hủy các xã viên cùng nhau làm.”
Cũng như những năm trước, hiện tại bắt đầu rửa lúa mì, phơi khô và xay lúa mì, nhặt đậu, nấu đậu và làm tương. Sau đó đến Tết, xay đậu phụ, giết heo, giết gà, hấp bánh ngô, gói sủi cảo...
“Bác cả nói đúng.” Mọi người đều đồng ý.
Chu Thành Chí nói: “Phụ nữ làm tương, đàn ông đi đẩy máy xay.”
Lúc này, Mạc Như và Chu Minh Dũ đến tìm ông: “Đội trưởng! Bọn cháu có thứ tốt muốn bán cho đội.”
Hiện tại các ông cụ nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ giống như nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ tiền vào như nước, càng nhìn càng hiếm. Chu Thành Nhân cũng làm thay đổi tính cách quá khiêm tốn của các ông cụ, trước kia nếu người ta khen con cái của mình thì ông ta nhất định nói không được không được. Hiện tại khác rồi, nếu người ta khen thì ông rất vui mừng, phải cùng nhau khen mới đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận