Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 377: Bắt trộm (7)

Chương 377: Bắt trộm (7)
Chương 377: Bắt trộm (7)
Thấy bọn họ đồng ý rồi, Trương Thành Phát la to: “Chẳng phải một quả trứng gà hai cân sao?”
“Đó là của đội hai chúng tôi, anh có phải đội chúng tôi không?” Chu Bồi Cơ chế giễu ông ta.
Những người khác nói tiếp: “Chúng tôi đã nộp nồi rồi, sao còn bảo chúng tôi đổi trứng gà nữa?”
“Vậy phải xem ý của đội trưởng các người rồi.”
“Bí thư! Làm sao đây?” Đội ba đội bốn cũng đang cãi nhau.
Trương Kim Hoán hét lên: “Đừng có làm ồn.”
Anh ta nói với Chu Minh Dũ: “Ngoài trứng gà cón có thứ gì khác có thể thay thế không?”
Chu Minh Dũ cười như không cười nhìn anh ta, thực sự không phải là cười nhạo bọn họ. Lúc này ngoài gia súc, nông cụ và lương thực của đội sản xuất ra, mỗi gia đình chỉ còn lại vài căn nhà và mấy con gà, hoàn toàn không có thứ gì có giá trị, có gì đâu mà đổi?
Nhưng mục đích đã đạt được rồi, tất nhiên không cần quá dồn ép, Chu Minh Dũ nói: “Chẳng phải các người đã cưa rất nhiều cây sao?”
Trương Kim Hoán nói: “Nếu đều cho anh hết thì không có gỗ, đến lúc đó làm sao luyện sắt thép?”
“Tôi không cần nhiều, chỉ cần sáu cây là được. Tất nhiên là sáu cây không đủ mua nhiều quặng sắt như thế, chúng tôi còn phải sử dụng nước của con sông ở phía tây, đại đội không được quấy rối.”
Nghe anh nói thế, Trương Căn Phát nông nóng: “Cậu có ý gì? Cậu muốn độc chiếm con sông kia, mọi người đều phải tưới ruộng đấy.”
Trương Kim Hoán nói: “Ba đừng sốt ruột, nghe anh ta nói thế nào.”
Mọi người đều rất tò mò Chu Minh Dũ đang muốn làm gì, sử dụng con sông kia như thế nào?
Chu Minh Dũ nói: “Tôi đâu có nói là không cho các người sử dụng, trời đổ mưa, đập chứa nước thải nước, đây đều là của tập thế, tất nhiên là chúng ta cùng dùng chung. Ý của chúng tôi là đội chúng tôi cần dùng con sông ở phía tây, đến lúc đó trồng gì đó hay nuôi cá, các người không thể phản đối cũng không thể phá hoại được.”
Trương Kim Hoán thở dài, cứ tưởng là anh thông minh ra rồi, xem ra vẫn là kẻ lỗ mãng. Con sông đó cũng không phải luôn có nước, không biết đến khi nào thì cạn, nuôi cá cái con khỉ. Nếu có thể nuôi cá thì lúc đầu nhà họ Trần cũng không đến mức đào ao cá, khi trời khô hạn người ta lại gánh nước từ nơi khác về.
“Được.”
Mục đích đã đạt được rồi, Chu Minh Dũ cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chậm trễ mọi người, hai hôm nay mọi người bầu chủ nhiệm trị an, tôi sẽ đi tìm quặng sắt chở về cho mọi người.”
Trương Kim Hoán cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nếu Chu Minh Dũ đã nói như thế thì mọi người cũng giấy trắng mực đen ký tên chấp thuận, anh ta cũng không dám giở trò, nếu không thì tội danh làm mất nồi sắt sẽ đổ lên người anh ta: “ Nói lời phải giữ lấy lời.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Có giám đốc cửa hàng bách hóa và nhân viên kỹ thuật cao hướng dẫn cho chúng tôi, quặng sắt và nuôi cá đều không có vấn đề, anh đừng lo, chỉ cần chờ đợi thôi.”
Không đào được quặng sắt, nhặt một vài viên đá với một lượng nguyên tố sắt nhỏ cũng được, dù sao bọn họ cũng không thể chứng minh thứ đó không phải.
Học vấn uyên thâm như thế, một trăm Trương Kim Hoán và Trương Căn Phát cũng không hiểu, lại bị Chu Minh Dũ mượn oai hùm hù dọa.
Sở dĩ anh ta tin tưởng Chu Minh Dũ sẽ tìm ra quặng sắt là bởi vì bản thân không hiểu. Chu Minh Dũ có giám đốc cửa hàng bách hóa và nhân viên kỹ thuật cao làm hậu thuẫn nên anh ta cảm thấy Chu Minh Dũ chắc chắn có thể tìm đến.
Vậy nên anh ta không nghi ngờ Chu Minh Dũ đưa là giả, cũng chưa từng nghĩ tự mình tùy tiện tìm viên đá để qua quít nhiệm vụ. Bởi vì anh ta chắc chắn luyện sắt thép là nhiệm vụ cao quý của toàn Đảng toàn dân, nhất định sẽ thành công, ai cũng không dám giở trò dối trá.
Dù sao sắt thép cũng không giống với lương thực, lương thực có thể làm giả, sắt thép luyện ra phải nộp lên trên sẽ được điều tra, hậu quả rất nghiêm trọng.
Vậy nên mặc cảm trong lòng và sự đánh giá quá cao của đối phương khiến anh ta shoàn toàn không chút nghi ngờ, từng bước đồng ý tất cả điều kiện của Chu Minh Dũ.
Kết thúc buổi đàm phán, Trương Kim Hoán cũng thở dài nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy đã vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Anh ta cuối cùng đã có một giấc ngủ ngon, rồi còn phải thăm dò phòng đại đội, sau đó sáng sớm mai đến công xã báo án.
Anh ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, không phải là vì câu nói của Chu Thành Chí, không ai trong thôn có khả năng lấy trộm hơn hai trăm cái nồi chỉ trong chớp mắt.
Vậy nên anh ta cũng nghiêng về việc có quái vật gì hay không... nhưng chuyện này liên quan đến mê tín phong kiến, anh ta không thể dẫn đầu nói mà chỉ có thể lặng lẽ báo cáo.
Anh ta phải nhờ công xã cử người xuống cắm điểm, điều tra cẩn thận thôn này và các thôn xung quanh, nhất định phải bắt được kẻ đã trộm nồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận