Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 137: Đấu trí (5)

Chương 137: Đấu trí (5)
Nếu đã là khẩu phần lương thực chủ yếu của các đội viên thì cũng là thức ăn chủ yếu của gia súc và lợn.
Đan Điệp Cầm và Trần Kiến Thiết cùng những người khác chung một tổ trồng khoai lang, cô ta nghe Chu Cổ Trung rầu rĩ tại sao ban đêm lại trồng khoai lang.
“Chúng ta làm việc nhanh hơn đội khác, có những người vẫn chưa thu hoạch xong lúa mì, chúng ta đã canh tác hơn một nửa diện tích đất rồi thì cần gì phải vội vàng đến vậy?”
Đan Điệp Cầm đắc ý nói: “Tôi biết một ít về cái này.”
Một vài người nhốn nháo hỏi cô ta có chuyện gì.
Đan Điệp Cầm nhìn Ngô Mỹ Anh đang ở cách đó không xa, thì thầm: “Tôi nghe đội trưởng to nhỏ với nhau, sau này chúng ta phải trồng bắp, ngoài cây bông ra thì không được giữ lại đất thu hoạch vụ thu.”
Cái gọi là đất thu hoạch vụ thu chính là mùa thu thu hoạch xong, hoa màu vẫn chưa được trồng. Các cây trồng khác sẽ được trồng tiếp vào mùa xuân năm sau, chẳng hạn như cao lương, hạt thóc xuân, khoai lang xuân, bông…
“Cây bắp ư? Thứ đó với lúa mì có sản lượng gần như nhau, nhà nào cũng khoảng một trăm cân, vậy chẳng phải chết đói cả?”
“Đúng vậy! Đây là không cho trồng cao lương hay là không cho gặt xong lúa mì trồng khoai lang?”
“Vậy thì không được! Chỉ thu hoạch chút bắp đó thì ăn không đủ no.”
Một số người bắt đầu xôn xao với nhau, động tác tay khó tránh khỏi bị chậm lại. Trần Kiến Thiết trực tiếp ngồi xổm ở đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngô Mỹ Anh ở bên kia luôn giảm sát bọn họ, thấy bọn họ làm việc lại bắt đầu lơ đễnh, nói: “Tán dóc cũng đừng quên làm việc, đã là lúc nào rồi còn lười biếng.” Đội trưởng bảo làm tăng ca đêm chắc chắn là vô cùng khẩn cấp cần phải tăng ca.
Cô thấy những người này tụ tập, chỉ nói chuyện phiếm không lo làm việc, có xứng lấy điểm công tác này không?
Đan Điệp Cầm bĩu môi, trong đội có mỗi cô ta là ồn ào và to mồm nhất, còn không biết ngượng nói người khác, cô ta không muốn xung đột trực tiếp với Ngô Mỹ Anh, liếc mắt nhìn Mạc Như, coi cô như một nơi để trút giận nên đổi chủ đề nói: “Sao kẻ ngốc cũng đến thế, đến để lấy điểm công tác chứ gì.”
Mạc Như không ngồi xổm trồng khoai lang, cô cùng Chu Minh Dũ chuyển giống khoai lang cho người trong nhà, thấy trong giỏ gần hết rồi nên vội chạy đến lấy.
Không ngờ lại bị Đan Điệp Cầm coi như một nơi để trút giận.
Cô ta đúng là vừa hết sẹo đã quên đau.
Mạc Như không khách sáo với cô ta, cô cầm dây khoai lang tiện tay quăng đi, nước bên trên đều hất lên người và mặt của Đan Điệp Cầm.
Đan Điệp Cầm hét lên một tiếng, nhảy cẫng lên định đi tóm Mạc Như lại nhưng bị Ngô Mỹ Anh ngăn cản.
“Cô cũng nói người ta là kẻ ngốc rồi, còn so đo với kẻ ngốc làm gì, cô có bị ngốc không?”
Đan Điệp Cầm tức giận nói: “Tôi vừa mới gội đầu.”
Ngô Mỹ Anh giễu cợt một tiếng: “Còn kia là vợ mới cưới của người ta đấy.”
Đan Điệp Cầm tức đến không nói nên lời, một tên ngốc có thể so sánh với chính mình sao? Cô ta lại sợ gây chuyện làm Chu Minh Dũ chạy đến thì xui xẻo, cô ta tức giận quay đầu tiếp tục trồng khoai lang.
Ngô Mỹ Anh hét lên: “Tôi nói cái cô kia, cô đừng có lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đấy. Khoai lang này là trồng cho cả đội, nếu cô trồng hỏng rồi thì sẽ khấu trừ từ trong khẩu phần lương thực của cô đấy.”
Đan Điệp Cầm: … Cô nghĩ cô là ai? Cô là đại đội trưởng hay là đội trưởng sản xuất. Cô là người phụ nữ xấu xa chỉ thích lo chuyện bao đồng.
Trương Căn Phát nhận được tin lập tức dẫn người chạy đến, ông ta nhảy dựng lên rồi hét to: “Ai cho các người trồng khoai lang? Bên trên có văn kiện quy định phải trồng bắp toàn bộ.” Ông ta tức giận đến mức chạy đến và bắt đầu nhổ hết những cây khoai lang vừa mới trồng lên.
“Ai dám lãng phí lương thực thì đánh đuổi ra ngoài.”
Người kêu gọi chính là Chu Thành Chí, ông vẫn nằm trên tấm ván gỗ rách nát kia, một bộ tư thế chuyên nghiệp bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng đến công việc.
"Chu Thành Chí, ông có ý gì vậy?" Trương Căn Phát tức giận đến mức đầu tóc cũng muốn hói thêm, trán chợt lóe lên ánh lửa.
Con lừa già ngoan cố này thế mà lại để cho Đội hai đi trồng khoai lang vào buổi tối, thật là quá đáng! Hôm nay ông ta sẽ mở cuộc họp để cho bốn đội sản xuất đều trồng bắp, đây là quy định của cấp trên, lúc này đây ông ta nhất định phải cướp được trước.
Cấp trên nói trồng bốn trăm mẫu ông ta sẽ trồng tám trăm mẫu, nhất định phải càng nhiều càng tốt so với người khác, đến lúc đó mùa thu mới có thể nộp thuế lương thực nhiều và được đánh giá tiên tiến.
Kết quả Đội hai lại làm chuyện xấu chỉnh ông ta, đây quả thực là ác ý ngăn cản ông ta dẫn dắt toàn bộ thôn dân "Nhanh chóng xây dựng tốt chủ nghĩa xã hội của tỉnh!" Hiện giờ ông ta đã in sâu cụm từ này trong tâm trí của mình, treo nó trên miệng của mình và cảm thấy cực kỳ có văn hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận