Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 841: Lại lập công (10)

Chương 841: Lại lập công (10)
Chương 841: Lại lập công (10)
“ Mẹ mẹ...” chỉ cần cô bé dùng âm thanh ngọt ngào, đáng yêu kia mà gọi mẹ, Mẹ ở đây không phải là gọi mẹ mà chính là yêu cầu, vòi vĩnh Mạc Như.
Dọc đường Mạc Như cũng tìm được một ít quả dại nhỏ, tiếc là bởi vì thiếu nước, côn trùng, sâu bọ nhiều, đa số không hợp khí hậu nên chẳng ra làm sao, khô khốc, ăn không ngon.
Mạc Như ngược lại thu được không ít sâu bọ.
Chu thất Thất cau mày nhìn chằm chằm một quả dưa có thể cho vào miệng, rồi phun một bãi nước miếng lớn “hu la”, nhổ sạch dưa trong miệng ra.
Mạc Như: ...
“Con gái, chúng ta đã nói sao nào?”
Chu Thất Thất chỉ vào quả dại, “Ăn...”
Mạc Như nói: “Xa như thế, quay lại sẽ tìm không thấy, chín rồi thì bị người khác hái mất.”
Chu Thất Thất chau mày, nghiêng đầu nhìn chăm chú cây dưa đó một hồi lâu, sau đó lại làm nũng với mẹ: “Mẹ mẹ...”
Thế là Mạc Như không còn cách nào khác là dùng một cục đất lớn bọc cây đấy lại rồi vứt vào không gian, về nhà trồng ở trong sân.
Sau khi thứ này chín vào mùa thu nó sẽ bay ra rất nhiều sợi lông giống như bông bồ công anh, đó là những hạt giống có thể trồng nhân tạo.
Khi cây non nhú nụ mềm là thời điểm tốt nhất để trồng cá loại thuốc và rau dại. Toàn là những cây chứa cao su có giá trị công nghiệp, lông ở hạt quả có thể dùng làm chất độn, trồng đại trà cũng có giá trị kinh tế nhất định, chỉ là bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để khai phá, phát triển nó.
Mạc Như ôm Chu Thất Thất về, đặt trên chiếc ghế đẩu, hai mẹ con đi dạo xem xét, cô phát hiện là bây giờ có rất nhiều nơi, côn trùng sâu bọ nghiêm trọng ngang với hạn hán, khô cằn. Có một số mùa màng đã bị khô héo mà chết đi, có loại trực tiếp bị côn trùng ăn hết sạch mà chết.
Cô vừa đi vừa bắt sâu hại, trên đường đi đã thu hoạch được một lượng lớn.
Khi cô đi bộ đến phía nam của làng Tướng Quân Miếu, nhìn thấy không ít các bà già, trẻ em nhỡ nhỡ đang xếp hàng gánh nước ở dưới mương sông.
Dưới Hà Câu Tử có một cái giếng nhỏ, sâu nửa mét, rộng chưa đến hai mét, bên trong có một con suối nhỏ, dòng nước ngầm nhỏ xíu. Một cậu bé ngồi xổm ở đó, múc nước từng chút một, nửa ngày mới đổ đầy hai xô nước.
Đợi cậu bé đổ đầy hai thùng nước rưỡi thì chuyển sang thùng của nhà khác.
Những người này đều là người của thôn Tướng Quân Miếu. Thôn của bọn họ đều thiếu nước như thôn Chu gia.
Các nhà ăn đều cử các lao động nam đến sông Tây Hà ở thôn Chu gia để lấy nước về ăn. Tuy nhiên vào mùa hè, thời tiết nóng nực, uống nhiều nước, nhà ăn phân chia ít nước vậy không đủ để uống. Mỗi gia đình phải cử người già và trẻ em không đi làm đến nơi có nước suối để lấy nước, xách một thùng rưỡi nước về nhà, cũng đủ cho gia đình uống trong hai ngày.
Bọn họ ai ai cũng đều gầy gò, Mạc Như nhìn họ trông rất đáng thương, mà khi bọn họ nhìn thấy cô và con gái mặt đầy sự ngưỡng mộ.
Một bà lão thậm chí còn cúi đầu chào cô, miệng lẩm bẩm, “Nhìn xem, một nàng dâu đẹp đẽ, khỏe mạnh như thế kia, đứa bé trắng trẻo mập mạp thế đấy, chào tí lấy may nhé.”
Mạc Như bị dọa sợ đến mức vội vàng đưa con gái thu dọn chỗ sâu bọ, tránh bị người khác làm cái gì mà tạm biệt, chào chào. Khi cô quay lại nhìn chỗ giếng đó lại không có ai, đằng xa xa có một bà lão dẫn hai đứa trẻ hướng đến đây.
Cô vội vã đi đổ nước giếng đầy vào, rồi sau khi xong xuôi thì bế Chu Thất Thất lên bờ.
Lúc này, Chu Thất Thất đã ngủ rất say trên tay cô, trên miệng cô bé còn vương lại nước trái cây dại màu tím. Cô nhẹ nhàng lau sạch cho con gái và nghiêng chiếc mũ rơm của cô về phía trước để che chắn cho con khỏi cái nắng như thiêu đốt, quấn con gái lại rồi địu cô bé trở về nhà.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh của bà lão với giọng ngạc nhiện: “Ôi, có nhiều nước quá, nhanh, mau mang nước về nhà! Bà ở đây trông cho, mấy người đi đi rồi quay lại chuyến nữa! Thật là Bồ tát phù hộ độ trì, thế mà không cần xếp hàng lại có nhiều nước như thế.”
Mạc Như mỉm cười, và bước nhanh về nhà. Vẫn chưa vào làng thì đã gặp Chu Minh Dũ đến đón cô.
Vừa nhìn thấy bọn cô, hắn lập tức sải bước đi tới, trong lòng nóng nảy vội vàng, bước thật nhanh, mái tóc lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt có chút lo lắng đã được thay thế bằng một nụ cười rạng rỡ.
Khi đi đến trước mặt, Chu Minh Dũ vươn tay ôm lấy con gái mình, ôn nhu nói: “Trời nóng như thế, sau này về sớm một chút.”
Cũng chỉ mới xa hai mẹ con có nửa ngày mà hắn đã nhớ nhung như vậy rồi, Mạc Như trong lòng ấm áp, ngọt ngào, “Chúng em đi về phương bắc, sâu hại ở đấy nghiêm trọng lắm.”
Cô lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn, nhưng thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn đã tắt ngấm, cô không khỏi thắc mắc: “Tiểu ngũ, có chuyện gì vậy?”
Chu Minh Dũ trầm giọng nói: “Đội trưởng bị xã bắt rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận