Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 257: Đầu cơ tích trữ (4)

Chương 257: Đầu cơ tích trữ (4)
Chu Minh Dũ cảm thấy đến lúc sắp rời khỏi thì một ông cụ lưng còng cầm chiếc giỏ nhỏ đi ra ngoài: “Đợi đã, tôi cũng muốn mua.”
Đến trước mặt, ông cụ trách móc: “Tôi nói các người có thứ tốt sao lại ăn một mình thế, cũng không biết chào hỏi một tiếng.”
Bà cụ cài tóc nhìn trứng gà trong giỏ không còn nhiều nữa, vội nói: “Ôi dào! Tôi nhớ ra rồi, lần trước con gái còn nói muốn tôi mua ít trứng gà.”
Nếu hiện tại không mua thì sau này đến tiệm dầu lương thực không thể mua thỏa thích được.
Bà mua nhiều chút cho nhà con gái và nhà con trai, đến lúc đó đòi bọn chúng một hào một quả cũng có thể kiếm được ít.
Trù hoạch xong, bà cụ cài tóc mua ngay năm mươi quả trong phút chốc, làm ông cụ vừa đến giật cả mình: “Bà để lại tôi một ít.”
Mạc Như nói: “Các bác nhỏ tiếng chút, nếu người của văn phòng trị an đến thì chúng ta sẽ cùng nhau bị bắt đấy.”
Ngay sau đó, lại có vài phụ nữ đi đến, cũng tám xu một quả, họ mua một ít trứng gà, lại hết khoảng một trăm quả.
Một người phụ nữ nói: “Các người đừng đi, tôi đi hỏi bọn họ xem có cần không?” Lúc này vẫn chưa tan làm, cô ấy đi hỏi những người có mối quan hệ tốt, nếu cần thì mua giúp.
Cô ấy nói như thế khiến người khác cũng nói đi hỏi xem, bảo Chu Minh Dũ và Mạc Như đừng đi.
Mạc Như sợ không an toàn, cô khẽ nói: “Chúng ta có cần đổi chỗ không?”
Những bà cụ vừa mới mua trứng gà thì cô nói lời khách sáo, biết trong thành phố ngoài xưởng rượu còn có xưởng bột mì ở chỗ khác.
Chu Minh Dũ nói: “Bác ơi, bọn cháu phải đi rồi, bọn cháu còn phải đến hợp tác xã nữa.”
Hai bà cụ phụ trách trông chừng bọn họ vội nói: “Đừng vội, đợi một lát.”
Ngay sau đó, lại có hai người phụ nữ nhìn thấy, một người chạy như bay đến mua khoảng mười quả và mấy đồ linh tinh như hộp đan bằng cỏ, lược… cũng bán được mấy thứ.
Lát sau, những người phụ nữ kia vẫn chưa đến, hai người không chịu đợi nữa, Mạc Như dọn đồ đạc và bảo Chu Minh Dũ đánh xe đi.
Hai bà cụ nói: “Đừng đi, đừng đi, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ. Tôi nói cho hai cô cậu biết, hai người cứ ở đây, đến giờ tan tầm thì thủ kho sẽ mua hết trứng gà của cậu thì cậu đã có tiền mua đường nâu và vải rồi.”
Mạc Như nói: “Bác ơi, nếu không bị bắt thì bọn cháu cũng muốn mọi người đều đến đây vào thời gian tan làm.”
Người đông thì lắm lời, đến lúc đó khó đảm bảo truyền đến tai nhân viên trị an thì phiền phức rồi.
Đang nói thì có người ở đầu ngõ hẻm hét lên: “Làm gì thế? Các người làm gì thế? Bắt giữ đầu cơ tích trữ.”
Hai người mặc quần xanh, áo trắng tay ngắn chạy đến và hét lên, nhìn thấy chiếc băng màu đỏ trên cánh tay chắc là phòng trị an.
Ban đầu, phòng trị an là để bảo vệ trị an cho khu dân cư và chợ, hỗ trợ công việc cho công an, nhưng kể từ khi xóa bỏ tư tưởng xấu đánh vào đầu cơ tích trữ thì công việc chủ yếu của bọn họ là càn quét chợ đen.
Một bà cụ vội nói: “Đừng sợ! Hai người chỉ cần nói là hỏi đường.” Người vùng khác lạ mặt, lại chưa đến phòng trị an đăng ký nên không sao đâu.
Mạc Như lập tức phủ rơm lúa mì lên giỏ tre, áo choàng và khăn tay cũng bỏ vào trong và đậy lại. Những lúc thế này đều là bắt người bán, còn người mua thì phủi mông cái đi nên cô không thể khinh suất được.
Chu Minh Dũ cũng chưa kịp đánh xe đi, chớp mắt hai người kia đã ập đến: “Làm gì đấy? Có phải là đầu cơ tích trữ buôn đi bán lại không?”
Một bà cụ nói: “Người ta đồng hương tìm người thân nhưng đi lạc nên hỏi đường, các người hét to thế làm gì, chẳng phải làm người khác hoảng sợ à?”
Một người khác cũng nói: “Đúng thế, người ta đang mang thai đấy.”
Lúc này, bà cụ cài tóc cũng từ công xưởng trở về, bà đã đi hỏi vài người và nói với bọn họ một quả trứng một hào, nếu đồng ý thì bà mua giúp một ít, bà đã hẹn sẵn là năm mươi quả rồi.
Nhìn thấy hai người đang tra hỏi, bà vội chạy đến: “Các ngươi làm gì thế? Bắt nạt đồng hương à, khó khăn lắm người ta mới vào thành phố một chuyến, các người muốn làm gì thế?”
Mấy ông bà cụ cùng tranh nhau nói, hai người đàn ông của phòng trị an bị nói đến mức không còn sức chống đỡ. Dù sao thì mọi người cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cô bảy dì tám đều có liên quan với nhau, trước mặt các bà cụ không giương nổi oai phong thì chỉ có thể quản những người dân quê xung quanh đến đây bán đồ.
“Nếu các người đầu cơ tích trữ thì để chủ nhiệm Phó của chúng ta nói chuyện với các người.”
Chủ nhiệm Phó là một nữ đồng chí có năng lực làm việc rất mạnh, nắm bắt rất chuẩn nên các bà cụ ở đây rất là ghét.
Bà cụ cài tóc hét to: “Cậu mau mời đến đây đi, chuyện gì cũng quản hết, người ta vào thành phố khám bệnh cũng quản nữa. Ai mà chẳng có người thân ở dưới quê, các người đều không vào thành phố đúng không? Vào thành phố chính là đầu cơ tích trữ đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận