Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 735: Bản lĩnh lớn (3)

Chương 735: Bản lĩnh lớn (3)
Chương 735: Bản lĩnh lớn (3)
Kết quả là đầu Đại hắc quay một cái, dây cương rơi ra từ tay Trần Tú Hỷ, cúi đầu xông thẳng vào phía trước, chờ lúc Chu Bồi Công né được thì trên người nó xoay một phát, đạp cho Chu Bồi Công một cái.
...
Đây là muốn tạo phản.
“Trần Tứ Hỷ, gia súc tốt mà ông nuôi, còn dám giết người, buộc phải giết nó đi.” Chu Bồi Công cũng phát ra sự bạo lực hung tàn, muốn tranh một trận thắng thua với Đại Hắc.
Cuối cùng vẫn là mấy ông Chu Thành Nhân và Chu Thành Nghĩa đến cản anh ta lại, bảo anh ta đừng giận dỗi với lại gia súc, dù gì gia súc là tài sản của đội, một con gia súc mắc tiền lắm đó, Chu Bồi Công cậu có đền nổi hay không?
Không khách sáo mà nói, chết vài người thì không sao, chết một con trâu thì là chuyện lớn.
Bởi vì huyện ủy có quy định, người giết trâu, xem như là phản cách mạng.
Trước đó có trâu của đại đội chết, nghe nói là nuôi dưỡng không tốt bị hại chết, người đó bị xỏ khuyên mũi đeo tang cho trâu, gọi trâu là ba gọi trâu là tổ tiên, còn có người giết gia súc bị bỏ tù…
Trần Tử Hỷ lại vào trong rổ lấy bánh đậu để dụ Đại Hắc vào ruộng ở, ông ta không nghĩ ra được tại sao Đại Hắc vẫn luôn thật thà tự nhiên lại trở nên nóng nảy như vậy.
Ông ta cảm thấy bình thường Đại Hắc nghịch ngợm một chút, cứ muốn trèo lên trâu của người khác, nhiều lúc nghịch ngợm thì đến trâu đực và lừa đều không tha.
Nhưng mà nó thực sự là khá ngoan, làm việc không lười biếng, ăn đồ ăn không ăn một mình, ăn chung một cái máng trâu, nó còn để lá và ngô mềm cho trâu cái mà nó từng trèo lên ăn, mình thì ăn thân ngô.
Ít ra thì lúc ông ta đến gần, Đại Hắc cũng không trở nên khó chịu không phải sao, ông ta dùng chổi gãi cho nó thì thoải mái biết nhường nào, còn nhõng nhẽo với ông ta nữa.
Lúc này Mạc Thụ Kiệt đi đến, Trần Tứ Hỷ sợ ông ấy có thủ đoạn quá đáng gì đối phó với gia súc.
Sau khi Đại Hắc ăn bánh đậu ở bên ruộng xong, cúi đầu xuống tìm cỏ mới nhú ăn, lúc Mạc Thụ Kiệt bước vào phạm vi thế lực của nó, đôi mắt to của nó vừa nhìn một phát là xác định ông ta.
Mạc Thụ Kiệt mỉm cười đưa tay ra với nó, đưa thẳng tay ra, lòng bàn tay hướng vào mặt nó tiếp cận.
Trần Tứ Hỷ ở phía xa nhìn chằm chằm xem Mạc Thụ Kiệt sẽ huấn luyện con trâu đen này như thế nào, trong lòng thậm chí nghĩ là tốt nhất đừng nghe lời ông ta, con trâu thì phải có tính khí của con trâu, không dễ huấn luyện như vậy đâu.
Nhưng mà ông trời dường như không nghe thấy lời khẩn cầu của ông ta. ông ta nhìn thấy Mạc Thụ Kiệt đưa tay sờ mặt của Đại Hắc, gãi gãi, cười nói: “Con trâu này nuôi khỏe mạnh thật, da bóng lưỡng.”
Ông ta thừa thế sờ vài cái trên lưng trâu, lại vỗ nhẹ cột sống trâu rồi, quay về gãi cổ của Đại Hắc.
Trần Tứ Hỷ thấy Đại Hắc nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt trâu hơi nhíp lại, dáng vẻ rất hưởng thụ trong lòng cực kỳ bất bình, không lẽ bình thường ông đây không hầu hạ tốt mày sao? Không phải cũng gãi lưng sao?
Trên người trâu đều có ve, cộng thêm không thể tắm rửa mỗi ngày, khó tránh sẽ bị ngứa, Trần Tứ Hỷ tự cảm thấy là mình hầu hạ khá tốt.
Nhưng mà Đại Hắc kia trước mặt Mạc Thụ Kiệt dáng vẻ hưởng thụ là chuyện thế nào?
Ông ta thấy Mạc Thụ Kiệt thì thầm vài câu với Đại Hắc. một người một trâu không biết đang nói gì, sau đó Mạc Thụ Kiệt cũng không dắt trâu, treo thẳng dây cương của trâu trên sừng của Đại Hắc, còn vỗ nhẹ sừng trâu khen một tiếng sừng tốt.
Đúng là sừng tốt, nếu như bị nó đụng phải, đảm bảo sẽ rách bụng, Trần Tư Hỷ nghĩ như vậy.
Mạc Thụ Kiệt đưa Đại Hắc đến nhận chiếc dụng cụ sắt đó, ông ấy giơ tay ra để thử, không đỡ lên được, không nhịn được nói: “Đúng là đồ cồng kềnh.”
Ông ấy nói với Chu Thành Chí: “Đội trưởng Chu, tìm người có sức mạnh đến.”
Chu Thành Chí ngỏ ý Chu Minh Nguyên qua đỡ cày sắt.
Mạc Thụ Kiệt dẫn Đại Hắc muốn chồng đầu trâu vào nó, Đại Hắc hơi kháng cự nhưng mà cũng không chạy đi, cứ õng ẹo rồi chụp vào.
Mạc Thụ Kiệt ở phía trước dẫn theo con trâu, Chu Minh Nguyên ở phía sau đỡ lấy lưỡi cày sắt.
Bàn tay của Mạc Thụ Kiệt vỗ nhẹ trên lưng Đại Hắc, Đại Hắc giơ chân bước đi, nó vừa bước thì con bò ở bên cạnh nó cũng bước theo.
Đi chưa được mười phút, chưa đợi Đại Hắc khó chịu. thì Mạc Thụ Kiệt đã bảo dừng lại, hạ cái đầu trâu xuống, sau đó dẫn vào dẫn trâu đi dạo.
Trần Tứ Hỷ đi theo ở phía sau hóng chuyện, kết quả nghe thấy Mạc Thụ Kiệt thì thầm với con trâu, cũng không biết nói gì.
“Ông địa chủ này đúng là thú vị, còn nói chuyện với gia súc, nó nghe được thì tôi gọi nó là ba!”
Chu Thành Chí chắp tay sau lưng bước qua: “Học hỏi đi, Đại Hắc mà huấn luyện được, thì có bằng cả hai con trâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận