Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 846: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (5)

Chương 846: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (5)
Chương 846: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (5)
Chu Minh Dũ ra hiệu cho Mạc Như đừng quan tâm đến ông ta, trực tiếp coi thường, để ông ta một mình kêu gào, anh nói với Trương Căn Phát: “Bí thư, các đội trưởng đâu rồi?”
Trương Căn Phát trong lòng không ngừng la hét đừng quan tâm đến bọn họ, mặc kệ bọn họ, để bọn họ mất mặt là được rồi. Nhưng miệng lại không tự chủ chỉ về phía hội trường: “Đang giam ở bên kia.”
Nói xong, ông ta lại cảm thấy rất sảng khoái, cười trên nỗi đau người khác, hút mạnh một hơi thuốc, loại thuốc lá này mẹ nó rất có khí thế, hút vào rất có dáng vẻ.
Mạc Như nhìn thấy ông ta bộ dạng tiểu nhân đắc chí, không kìm được nhắc nhở ông ta quay về thực tại: “Bí thư, trời vẫn còn chưa tối, ông đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, có phải ông thấy đắc ý khi bắt nhốt đội trưởng chúng tôi? Ông cũng không nghĩ Đảng và chính phủ cho ông làm bí thư để làm gì, ông ăn cơm thế nào, chia điểm công tác ở đâu, chẳng lẽ ông muốn đến đại đội khác ăn cơm làm bí thư, không ở thôn chúng ta ăn nữa?”
Chưa nói đến chuyện khác, hiện tại đại đội Tiên Phong ăn cơm và uống nước đều nằm trong tay cô.
Nếu chọc giận thì cô rút cạn nước dưới giếng, di chuyển nguồn suối, ông cười trên nỗi đau người khác mà xem?
Đến lúc đó, đại đội Tiên Phong không có lương thực cũng không có nước, tôi xem thử ông làm sao nhảy cẫng lên? Ai nuôi ông, ông là bí thư của ai.
Làm như thể ông để mông trần thì có thể lên trời.
Cũng không sợ người khác chê cười.
Trương Căn Phát giật mình với vẻ mặt cười mà không cười của cô, ông có cảm giác bên trong có ý sâu xa khó hiểu, giống như đã nắm được thóp chí mạng của mình.
Trong lòng ông ta tính toán mình có những điểm yếu nào bị Chu Thành Chí nắm chặt, có nghiêm trọng hay không, phải làm thế nào để hóa giải…
Thôi Phát Trung vứt đầu thuốc xuống đất, giẫm nát bằng đầu ngón chân, sau đó cười với Chu Minh Dũ và Mạc Như: “Hai người có khỏe không?”
Mạc Như mỉm cười: “Rất khỏe, đại đội chúng tôi vừa xây dựng trang trại nuôi gà, bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm vụ trứng gà của hợp tác xã, còn có thể mang trứng gà cho nhà ăn để cải thiện bữa ăn.”
Cô liếc nhìn Trương Căn Phát: Sau này ông đợi đấy, đừng có hòng ăn trứng gà miễn phí nữa.
Trương Căn Phát vô thức run cầm cập.
Thôi Phát Trung giả vờ ngoài mặt tươi cười: “Nuôi nhiều gà như thế, ăn không ít lương thực đúng không. Tôi nói các người là chiến sĩ thi đua, phải phát huy vai trò dẫn đầu, phải nộp lương thực lên trên mới đúng, không được tự mình giữ lại...”
“Ông thôi đi.” Mạc Như cự cãi lại ông ta không chút khách sáo: “Bí thư Thôi! Ông đang muốn gài chúng tôi sao? Hay là ông nghĩ tôi là kẻ ngốc dễ lừa gạt? Tôi đã không còn ngốc nữa, chẳng lẽ ông không biết? Hay là ông còn ngốc hơn kẻ ngốc?”
Thôi Phát Trung tức giận mặt tối sầm.
Chu Minh Dũ cười, nói với Mạc Như: “Đừng chọc tức bí thư Thôi, dù gì cũng là đại đội nhà mẹ của em, nhờ chăm sóc ba mẹ vợ, chúng ta cũng phải khách sáo chút. Bí thư Thôi! Trang trại nuôi gà của đại đội chúng tôi không cần cho ăn lương thực, toàn bộ là do chúng tôi ra đồng bắt sâu bọ có hại, chính sách tốt, bán trứng gà còn có thể nhận thức ăn gia súc, hoàn toàn không cần ăn lương thực trong đội.”
Thôi Phát Trung xị mặt đến mức không thể xị mặt hơn được nữa, nở nụ cười không thể lạnh hơn được nữa, gật đầu: “Được, giỏi lắm, rất giỏi.”
Ông ta không ngờ mới có vài ngày không gặp, cả hai người này khi gặp lại ông ta đã kiêu căng hơn gấp bội.
Lần trước gặp nhau, mọi người vẫn rất ôn hòa, chào nhau qua lại, lần này gặp nhau, Sỏa Ni ngốc lại dám đá chọi đá với ông ta, không chút nể mặt。
Cô có chỗ dựa ra sao?
Chẳng lẽ tìm thấy chỗ dựa vững chắc rồi ư?
Tất nhiên ông ta không đoán được chỗ dựa của Mạc Như rốt cuộc là gì, cũng không tiếp tục đối đầu gay gắt nữa, mà ngược lại ông ta bật cười, chủ động tỏ ý tốt: “Hai người đừng lo, đều ở bên trong, nộp xong thuế lương thực thì không sao.”
Mạc Như nói: “Bí thư Trương, đại đội chúng tôi năm nào cũng hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, tiên tiến hơn nhiều so với những đội sản xuất luôn tìm cớ để không nộp thuế lương thực. Nếu ông là bí thư của đại đội tiên tiến thì thường ngày cũng phải suy nghĩ xem, đừng thông đồng làm bậy với các phần tử lạc hậu.”
Nói xong, cô hừm một tiếng với Giả Tồn Phóng, rồi kéo Chu Minh Dũ đi.
Đối mặt với con hổ giấy, nếu người nào sợ hãi thì người đó xui xẻo trước.
Cô phải kiêu ngạo, kiêu ngạo để bọn họ kinh hoàng khiếp sợ mới được.
Cả hai đến hội trường bên đó xem, quả nhiên là có rất nhiều người ở trong phòng, Liễu Hồng Kỳ và Tương Ngọc Đình cũng có mặt, ngoài một vài dân binh canh cửa ra, những người khác không được tùy tiện ra vào.
Mạc Như thấy có một người nhìn rất quen, đó chẳng phải là đại đội trưởng dân binh Liễu Hồng Đông của công xã Hồng Kỳ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận