Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 486: Tất cả đều ngã bệnh

Chương 486: Tất cả đều ngã bệnh
Chương 486: Tất cả đều ngã bệnh
“Đúng thế! Đúng thế! Anh hùng bảo vệ bông của chúng tôi ngày nào cũng đi nhặt bông, chúng tôi thay thế đi thu hoạch hoa màu, mọi người vất vả làm việc chính là để cho mấy người vu oan trắng trợn ư?”
“Các người phản hết rồi, im hết lại đi.” Trương Đức Phát nhảy cẫng lên: “Hiện tại đang kiểm tra vấn đề trộm bông của các người đấy.”
Ngô Mỹ Anh mỉa mai: “Hay là các người tự kiểm tra nhà của mình đi.”
Nhậm Hồng Mai và Lý Thục Lan sẽ không trộm ít hơn các người, cho dù các người có cất giấu thì vào ngày dỡ nhà cũng sẽ nhìn thật rõ.
Mẹ nó, xấu hổ thì cùng nhau xấu hổ, đừng có ra vẻ ta đây suốt ngày phê bình chỉ trích người khác.
Có người bắt đầu tố giác những người phụ nữ của đội ba đội bốn: “Ban ngày không tích cực thu hoạch hoa màu, ban đêm lại rất chịu khó trộm bông, sao không thấy các người bắt lại?”
Trương Căn Phát dẫn người đến thẳng đội hai, đội ba đội bốn biết được tin sớm đã cất giấu rồi nên lúc này không lục soát ra được bao nhiêu.
Giống như Lương Thục Anh dẫn theo con gái đi trộm bông không mà trốn tránh người khác, còn trâng tráo nói ban ngày ăn no căng bụng nên ban đêm đi nhặt bông cho xuống cơm, lục soát bà ta không ra thì sao mọi người có thể chịu phục được?
Chưa kể đến Kim Chi Nhi nhà Trần Ái Nguyệt, Nhậm Hồng Mai, Lý Thục Lan và những người khác trộm được cũng không ít.
Ngô Mỹ Anh hét to: “Anh hùng bảo vệ bông đội chúng tôi nhặt bông về, không lãng phí một bông nào. Ngoài những bông không đạt tiêu chuẩn ra, còn lại toàn bộ đều nộp cho trạm trưởng, sao không thấy ông khen thưởng gì?”
Trương Căn Phát không ngờ đàn ông không có nhà, đám phụ nữ này lại càng lúc càng to gan như thế, ông ta tức giận vung tay: “Đối chiếu sổ sách, cân bông. Nếu có trộm bông thì nghiêm trị không tha.”
Các hộ trồng bông của đội hai cơ bản đều nhận được thông báo nhưng chưa kịp thông báo cho những người phía sau, chẳng hạn như Vương Liên Hoa, Triệu Bội Lan… đều bị bắt rồi.
Cân xong, gia đình Vương Liên Hoa có hơn mười ba cân bông thô, nhà Triệu Bội Lan có hơn mười một cân.
Trương Căn Phát giả vờ ngoài mặt tươi cười hừm một tiếng, khiến cho hai gia đình người phụ nữ này ai cũng sắc mặt như đất, bọn họ đều biết thủ đoạn của Trương Căn Phát. Nếu thực sự phê bình và tra tấn bọn họ thì ngày nào cũng đeo một tấm biển to lên cổ, cột bằng dây sắt nhỏ, còn phải đứng trước mặt toàn đại đội kiểm điểm, nghe mắng chửi, thậm chí là bị đánh đập…
Tôn Ngọc Quyên tức giận thẳng tay tát Vương Liên Hoa một bạt tai: “Kẻ cắp như cô, ban đêm cô làm gì, tôi hỏi thì cô nói đi nhà vệ sinh, hóa ra là cô đi trộm bông. Nhà chúng tôi không có kẻ cắp như cô. Bí thư! Chúng tôi muốn bỏ đứa con dâu này.”
Vương Liên Hoa hoảng sợ la hét, quỳ xuống đất ôm lấy chân Tôn Ngọc Quyên: “Mẹ! Mẹ đừng đuổi con! Con sai rồi! Con sai rồi!”
Triệu Bội Lan thấy vậy liên tục lay mẹ chồng, muốn mẹ chồng nhận rội.
Trương Căn Phát quay đầu liếc nhìn: “Lục soát hết chưa? Có chỗ nào chưa soát không?”
Trần Ái Nguyệt dẫn người đến: “Lục soát hết rồi.”
Trương Đức Phát dẫn người đi lục soát bị đánh ra ngoài, bọn họ chê bai ông ta giả danh cán bộ, Chu Thành Minh dẫn người đến nhưng Trương Căn Phát căn bản không tin nên đã bảo Trần Ái Nguyệt dẫn người đi lục soát.
Trần Ái Nguyệt lười đi lục soát từng nhà nên bảo hai người cùng đi gõ cửa lục soát, cô ta đi dạo trong ngõ hẻm.
Dù sao Trương Căn Phát cũng chỉ ra vài nhà, cần phải đến những căn nhà này, những căn nhà khác soát sơ qua là được rồi, đáng tiếc là chưa tìm ra ở nhà Ngô Mỹ Anh, mấy cân bông trong nhà do đội chia, cũng chẳng là gì.
Trương Căn Phát thấy chưa lục soát ra ở nhà Mạc Như và Ngô Mỹ Anh nên không tin cho lắm.
Ông ta luôn cảm thấy Mạc Như phụ trách nhặt bông, chắc chắn sẽ mượn gió bẻ măng, bởi vì vợ ông ta cũng như thế, khi nhặt bông giao cho đội thì bản thân cũng trộm ít về nên người khác chắc chắn cũng làm như thế.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, ông ta có cảm giác Trương Thúy Hoa sẽ không ăn trộm, bà già này rất kiêu ngạo, mà cũng chẳng đáng để trộm. Hà Quế Lan cũng không chịu, bởi vì Chu Thành Chí rất cố chấp, tuyệt đối không cho phép người nhà lấy thứ gì của đội.
Đây đều là danh tiếng lưu truyền bên ngoài.
Ông ta nhìn chằm chằm Ngô Mỹ Anh và Hà tiên cô, sau đó hỏi con gái nhà Ngô Mỹ Anh: “Vân Nhi! Nhà cháu có bông không?”
Chu Vân Nhi nói: “Có! Đây chẳng phải?” Cô bé chỉ xuống đất: “Là đội đã chia, ông đến cân xem.”
Trương Căn Phát không tin một chữ nào, ông ta cười rất điềm đạm, nói với những đứa trẻ kia: “Mấy đứa đừng sợ, bí thư hỏi mấy đứa, bông là của tập thể, là của đoàn thể, toàn bộ phải nộp cho trạm trưởng, nhà nào cũng không được cất giấu riêng. Nếu ai trộm bông thì chính là phản bội Đảng và nhân dân, phản bội Mao chủ tịch, là điều đáng xấu hổ nhất. Với tư cách là con cái, nếu nhà nào ăn trộm thì mấy đứa nên vạch rõ giới hạn, đừng để bị nhiễm bẩn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận