Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 188: Khao khát, không đủ (2)

Chương 188: Khao khát, không đủ (2)
Trước kia về nhà mẹ đẻ, chị ta và chị dâu hai mỗi người ba cái, sao lần này lại năm cái? Cô và chị dâu hai ai sẽ lấy ít đi một cái?
Nói về chuyện Trương Thúy Hoa làm bánh màn thầu, một cái nặng bảy lạng, thường thì những nhà khác đều là bốn lạng đến nửa cân, số lượng nhiều cảm thấy đẹp. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị cả của chị ta chỉ đem hai cái, một cái nửa cân, tuy em gái ba có bốn cái, nhưng một cái chỉ có bốn lạng.
Chị ta lấy tổng cộng ba cái, mỗi cái bảy lạng cũng hơn bọn họ nhiều. Ba mẹ đều khen chị ta giỏi giang, các em gái đều ngưỡng mộ ganh tỵ khiến chi ta thấy rất hãnh diện.
Trương Thúy Hoa từ trong gian phòng phía đông bước ra, nói: “Con lấy hai cái là được rồi, ba cái kia để cho chị dâu hai.”
Trương Cấu vừa nghe đã nước mắt tuôn trào, vành mắt đỏ hoe rồi, nhìn mẹ chồng mà không dám tin, đây là đang vả vào mặt chị ta ư?
Tức giận nên chị ta cũng không thèm lấy bánh màn thầu, chỉ che mặt rồi đi ra ngoài, nước mắt rơi lã chã. Chị ta đi ra ngoài cửa sổ phía tây chợt phát hiện trên bệ cửa sổ có đặt hai tấm vải mới, một tấm màu hồng và một tấm ca rô đỏ xanh trắng.
Chị ta bất chợt nhớ đến em gái bốn Trương Lai Nam của mình, mẹ gửi thư nói muốn mua mấy thước vải cho Lai Nam may quần áo mới, nhưng trong nhà không có tiền cũng không có phiếu vải, bảo các chị gái giúp nghĩ cách. Chị ta thương em gái bốn nhất, cứ nghĩ đến lúc kết hôn tặng tấm vải hoa, nhưng phát hiện ra chị ta nói thì dễ nghe nhưng ở trong căn nhà này chị ta hoàn toàn không có chút địa vị nào. Không có tiền, không có một tấc phiếu vải, chị ta lấy gì giúp em gái bốn đây? Lần trước em gái ba kết hôn, mẹ cũng gửi thư, chị ta đã hứa rồi nhưng lại không dễ mở miệng với mẹ chồng, lại bị nói là để cho Minh Đảng nhà chú Ba kết hôn.
Dựa vào đâu mà người ngoài còn quan trọng hơn người nhà?
Hiện tại, mẹ chồng không tiếc tiền mua cho một kẻ ngốc vải hoa đẹp như thế, một thước ít nhất phải hai hào sáu bảy xu.
Chị ta chạy vào trong phòng, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng ấm ức, nằm sấp lên chăn rầu rĩ khóc lóc.
Mẹ chồng chỉ thiên vị hai vợ chồng Út Năm.
Người khác còn không có trứng gà để ăn, nhưng lại cho Sỏa Ni ngu ngốc kia sáu quả.
Chị ta và chị dâu hai không có vải hoa đẹp như thế, chỉ mình Sỏa Ni ngốc có.
Lúc này, Đinh Lan Anh mang bánh màn thầu đến, dùng vải bọc gói cho chị ta ba cái: “Thím ba! Tôi đi xin đội trưởng nghỉ phép, có phải sáng sớm mai cô cũng đi?”
Trương Cấu sụt sịt trả lời, đang muốn kéo Đinh Lan Anh lại than trách vài câu, nhưng ngẩng đầu thấy Đinh Lan Anh đã đi rồi.
...
Đến gần tối, Mạc Như từ nhà mới trở về, Đinh Lan Anh nhìn thấy cô và hỏi: “Sỏa Ni! Ngày mai chúng tôi về nhà mẹ đẻ, cô có về không?”
Mạc Như ngẩn người, về nhà mẹ đẻ à, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chủ yếu là cô không có khái niệm gì về nhà họ Mạc.
Cô và Chu Dũ không giống nhau, cô không được thừa hưởng bất cứ ký ức và tình cảm nào từ cơ thể ban đầu, kế hoạch ban đầu của cô là sau khi sinh con sẽ về nhà họ Mạc thăm dò. Nếu nhà họ Mạc vẫn coi cô là còn gái thì cô sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng nếu bọn họ thực sự bỏ con gái vào bao tải đem bán thì cô cũng không có gánh nặng gì.
Cô cười nói: “Em bàn bạc với anh Út Năm đã.”
Đinh Lan Anh cười và không nói thêm gì nữa.
Nhân lúc trời vẫn còn sáng, Mạc Như đi đến gian phòng phía tây tự may áo quần cho mình. Cô muốn may hai chiếc áo, kẻ sọc to một chút có thể dùng xơ bông làm áo khoác vào mùa đông, màu hồng thì may áo mỏng, may chật một chút để mặc sau khi sinh, bộ đồ hiện tại của cô cũng không thể mặc được, nó tả rơi đến nỗi không thể nào vá lại được. Quần yếm chỉ vừa mới may được bảy phần, áo thì là chiếc áo choàng ngắn cũ nhàu của Chu Minh Dũ, cô cắt cái tay áo làm thành áo tay ngắn để mặc.
Hiện tại, người ở quê may áo quần, may rộng thùng thình là được rồi, không cần đường cong.
Dù sao Mạc Như cũng là nhà thiết kế, cho dù tùy tiện tìm một tấm vải khoác lên thì cũng phải khoác cho ra vẻ đặc sắc mới được. Cô cũng không muốn thoát khỏi hiện thực theo đuổi thời thượng, nhưng phần eo của chiếc áo mỏng thắt chặt một chút, rồi phần cổ làm ít hoa văn.
Bởi vì không có lót trong làm thẳng, hai lớp vải làm phần cổ khi giặt rất dễ nhăn. Mạc Như không làm cổ bẻ nhọn bình thường, mà làm cổ tròn không cần phẳng, chỉ cần tốn thêm ít vải.
Để tiết kiệm vải, cô trực tiếp bỏ bớt phần nẹp áo, bên dưới xương quai xanh mở cái tam giác nhỏ, đến lúc đó trực tiếp rúc đầu vào là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận