Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1232: Cút về 6

Chương 1232: Cút về 6
Mạc Như bước qua, ngay lập tức kích động la lên: “Thím à, chị và Tiểu Bát đi theo cậu rồi.
Cậu?
Mạc Ứng Tập trước khi ăn tết giữa năm đã về rồi, không lẽ là cậu bé ngồi xe depp của ai đến rồi?
Cũng có khả năng đó.
Nhưng mà nhín dáng vẻ kích động của mấy đứa nhỏ, cô biết rằng mình đoán nhầm rồi, bọn nó đâu phải không quen biết Mạc Ứng Tập, không kích động như vậy đâu.
Lúc này Hoa Cúc, Nê Đản Nhi cùng với một đám bạn học đi dạo đến đây, bọn họ cười nói: “Thím à, là cậu cả quay về rồi, nói là đưa Thất Thất và Tiểu Bát đến hợp tác xã mua bán.”
Mạc Như tùy ý nói: “Hợp tác xã mua bán có gì mà trung đoàn chúng ta không có? Còn phải đến đó à?” Sau đó cô nhìn về phía hai đứa, ngạc nhiên nói: “Cậu cả?”
Hoa Cúc cười nói: “Đúng rồi thím à, chính là cậu cả đó, cậu cả mà đẹp trai nhất đó!”
Năm đó cậu cả đến nhà chơi, nó còn nhỏ, nhưng mà nó nhớ rõ ràng lắm.
Trời ơi, nhịp tim của Mạc Như cũng nhanh lên, còn tưởng rằng em trai cả của mình bị đại đội giữ lại không thả về nữa rồi chứ.
Cô ấy ngay lập tức nói: “Các cháu chơi ở đây nha, thím về nhà nó với bà nội trước.”
Bình thường Trương Thúy Hoa cũng nói chuyện với cô ấy Mạc Ứng Đường đi lính bao nhiêu năm, bao nhiêu bao nhiêu lâu rồi không về, nghe còn quan tâm hơn Mạc Như nữa.
Em trai của Trương Thúy Hoa kể từ lúc đi lính rồi không quay về nữa, điều này trở thành cái gai trong lòng Trương Thúy Hoa, sau này em trai của Mạc Như lại hơn mười năm không về nhà, Trương Thúy Hoa còn thầm oán trách: Đi lính như vậy, sao còn giữ luôn cả người lại chứ?
Vậy nên mấy năm trước Trương Thúy Hoa đồng ý với đề nghị chuyển một con trai cho em trai nhà ngoại, xem như Trương Hựu Lân đã hy sinh rồi.
May mà Mạc Ứng Đường tuy không quay về, nhưng mà định kỳ có gửi thư và phụ cấp về, người nhà cũng không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của cậu ta.
Bây giờ nghe nói Mạc Ứng Đường quay về, Trương Thúy Hoa thực sự là vui mừng cho nhà họ Mạc.
Trương Thúy Hoa nói với Mạc Như: “Mẹ có ủ đông hai cái giò heo, con mang một cái ra nướng một chút, mẹ đến nhà bác cả đội trưởng con lấy bình rượu đến, kêu ba nó làm vài ly rượu với cậu cả.”
Kể từ khi Mạc Như làm một lần gà quay, giò heo quay cho bọn họ ăn, mọi người đều nói là ngon, ăn khác mùi vị với hầm, cứ nhớ bữa cơm tất niên còn có thịt nướng ăn nữa.
Lúc này vừa hay nhờ ơn Mạc Ứng Đường ăn thêm một bữa, he he.
Mạc Như về chuẩn bị ngay, để chiêu đãi người em cả hơn mười năm không ăn Tết ở nhà, cô ấy lấy hai con gà hai con vịt trong không gian ra, cộng thêm cái giò heo này, vừa hay có thể nướng cả hai bên bếp.
Chờ lúc cô chia gà vịt cùng với giò heo thành hai tầng vào nước, lại nêm nếm nước ướp, lúc này Chu Minh Dũ cũng quay về từ trạm hạt giống.
“Trời ơi vợ ơi, ở trạm hạt giống là anh đã ngửi được mùi thơm rồi, hôm nay có đồ ăn thêm à?”
Mạc Như cười cong mắt, “Sao em không biết mũi anh út năm thính như vậy nhỉ?”
Chu Minh Dũ lên trên phụ giúp, cúi người hôn nhẹ trên tai cô, “Đâu phải là mũi anh thính, rõ ràng là tay nghề của vợ anh càng ngày càng tốt lên rồi.”
Mạc Như bận không thể nói đùa với anh ấy, vội nói cho anh ấy biết thông tin Mạc Ứng Đường quay về rồi.
Chu Minh Dũ ngạc nhiên nói: “Thật sao? Vậy thì chắc chắn được ăn tết ở nhà rồi nhỉ?”
Mạc Như lắc đầu, “Thế thì không dám đảm bảo, mấy lần trước cũng là về gấp gáp rồi đi, có thể ăn bữa cơm rồi đi thì sao.”
Chu Minh Dũ lại cảm thấy chắc chắn Mạc Ứng Đường có thể ăn tết ở nhà, nếu không cũng sẽ không về vào lúc này, Tết nhất cho người khác về nhà lại không cho ăn Tết ở nhà, nói thế nào cũng thiếu nhân đạo.
Thịt trong lò nướng lan tỏa mùi thơm, Mạc Như canh lửa suy nghĩ nên quét dầu và mật ong rồi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe depp chạy qua.
Mạc Như và Chu Minh Dũ vội ra khỏi nhà, thấy một chiếc xe Depp dừng lại, người ngồi trong buồng lái là Chu Khâm Huyên!
Mạc Như và Chu Minh Dũ: !!!

Mạc Ứng Đường lại chỉ thêm Tiểu Bát vài điều cần chú ý, sau đó ngỏ ý nó kéo thắng tay, tắt máy, Chu Thất Thất ở phía sau bò lên, “Cậu cả cậu cả, đến lượt con rồi! Chúng ta đi thêm một vòng đi.”
Mạc Ứng Đường búng nhẹ trên đầu nó một cái, “Nhiều cơ hội mà, về nhà trước.” Vừa nói cậu ta vừa tiện tay rút chìa khóa.
Chu Thất Thất: “Cậu cả, sự tin tưởng đâu?”
Mạc Ứng Đường để chìa khóa vào trong túi quần lính, “Đừng nhõng nhẽo nữa, đi thôi.”
Chu Minh Dũ đã giúp bọn họ mở cửa xe ra, Mạc Ứng Đường xuống xe nhìn chị gái và anh rể, cười nói: “Anh rể, chị, em về rồi đây.”
Đôi mắt Mạc Như cũng rưng rưng, nắm lấy tay cậu ta, “Không về nữa, mẹ cũng sắp đến doanh trại đòi người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận