Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 505: Không gian đầy lương thực(3)

Chương 505: Không gian đầy lương thực(3)
Chương 505: Không gian đầy lương thực(3)
Chu Thành Nhân không muốn quan tâm đến anh ta nữa, tùy tiện nói: “Tám chín cân.”
Thực tế thì không đến.
Nói xong, ông ta quay người định bỏ đi, còn phải sắp xếp công việc nhà để tránh những người phụ nữ không biết.
Tranh thủ xới cỏ và ủ phân lúc cỏ khô vào mùa thu.
“Như thế sao được, ít quá” Kỹ thuật viên Nhậm lôi kéo không cho ông ta đi: “Tôi nói cho ông biết thế nào là khoa học, một mẫu ruộng tám cân chỉ có thể có năng suất khoảng một trăm cân, sẽ không vượt quá một trăm tám mươi cân. Nếu ông gieo một ngàn cân một mẫu thì năng suất chắc chắn là một vạn cân. Nếu ông gieo năm ngàn cân thì chắc chắn...”
“Chúng tôi nói tổng cộng trữ lại chưa đến một ngàn cân, đều nộp thuế lương thực và bán lương thực dư, ở đâu ra năm ngàn cân? Một mẫu ruộng năm ngàn cân, chúng tôi phải trồng một trăm mẫu, cũng phải một trăm năm mươi cân giống lúa mì, ông cho chúng tôi làm ư? Tự nhiên trên trời rơi xuống sao?”
Bởi vì công cuộc luyện sắt thép hành hạ Chu Thành Nhân đến mức ông ta không muốn nói chuyện một thời gian, không ngờ trở về cày ruộng thì gặp phải tên thần kinh này.
“Mỗi mẫu ruộng không thể nào đều năm ngàn cân, ông có thể tập trung tinh lực làm một mẫu mà, làm một mẫu ruộng thí nghiệm, năm sau chắc chắn sẽ phóng vệ tinh, tôi nói cho ông biết…”
“Chỉ trồng một mẫu này, thuế lương thực từ đâu mà ra, mua lương thực rồi bán lương thực dư ở đâu? Anh muốn chúng tôi chịu đói ư?” Chu Thành Nhân vén tay áo, ông ta không đi ra ngoài mà đi ra đồng để tránh tên thần kinh này cứ bám lấy không buông.
Kỹ thuật viên Nhậm còn ở đó lẩm bẩm muốn thâm canh, xới đất ít nhất là một mét, bón phân một mẫu ruộng ít nhất là năm ngàn cân phân bón nhà nông, một mẫu ruộng gieo hạt ít nhất phải hơn một trăm cân giống...
Thấy Chu Thành Nhân không bận tâm đến anh ta, anh ta lập tức trở mặt: “Chu Thành Nhân! Ông đang coi thường Đại nhảy vọt, không phục tùng sự chỉ đạo của cờ đỏ ba mặt...”
Chu Thành Nhân tức giận chắp tay sau lưng bước đi thật nhanh.
Chu Thành Tín la to: “Chúng tôi phục tùng cờ đỏ ba mặt, anh là cờ đỏ ba mặt sao? Anh cảm thấy anh cao lớn như Mao chủ tịch hay sao mà bảo chúng tôi phải hô to muôn năm?”
Kỹ thuật viên Nhậm lập tức nghẹn ngào không nói nên lời, sắc mặt lúc tái xanh lúc trắng bệch.
Cuối cùng, ông tức không biết làm sao, chỉ đành quay về phàn nàn với Trương Căn Phát: “Đội hai các người, một hai người đã cho là tự do tản mạn.”
Trương Căn Phát thấy có người chịu thua, thật mong chờ vô cùng, cùng nhau đánh dẹp những con lừa cứng đầu kia, sau đó thống nhất chiến tuyến, chỉ huy đội ba đội bốn.
Trương Căn Phát biết bản thân không chỉ huy được đội hai, ông ta cũng không có cách nào, dù sao ông ta cũng không giỏi làm ruộng bằng Chu Thành Nhân nên ông ta cũng chỉ có thể chỉ huy đội ba đội bốn.
Ông ta muốn phóng vệ tinh lương thực, năm nay không đuổi kịp, năm sau nhất định sẽ đuổi kịp.
Một vạn cân là điều thắc chắn.
Ông ta tiếp nhận lời đề nghị của kỹ thuật viên Nhậm, xây dựng ruộng thí nghiệm. Như kỹ thuật viên Nhậm đã nói cày sâu đất, bón phân, gieo hạt, một mẫu ruộng dùng một ngàn cân giống.
Kỹ thuật viên Nhậm trâng tráo tỏ vẻ đắc ý khoác lác với Trương Căn Phát: “Bí thư Trương! Ông nghe tôi, năm sau mẫu ruộng này chắc chắc có năng suất hơn vạn cân một mẫu, ông có thể phóng đại vệ tinh.”
Chỉ cần Trương Căn Phát chính tích, những thứ khác có là gì, mặc kệ ruộng khác có trồng hay không và trồng như thế nào.
Những đồng ruộng khác cũng không có thời gian cùng gia súc cày ruộng, gieo hạt giống lại không cắm xuống được, cuối cùng dứt khoát rắc phân bón ra bên ngoài, trực tiếp rắc giống lúa mì lên, căn bản không cày ruộng.
Kết quả anh có thể tưởng tượng ra, mặc dù sẽ nảy mầm nhưng gốc rễ lộ bên ngoài không thể nào qua được mùa đông, đến lúc đó tất nhiên giống như cỏ dại không thu được gì.
Kỹ thuật viên Nhậm nói là “Dù sao một mẫu ruộng có năng suất gần một trăm cân, ông có làm bừa có tệ cũng có thể tệ đến mức nào thì một mẫu ruộng cũng phải được tám mươi cân chứ? Không thể nào không sản xuất được.”
Trương Căn Phát tự cho là đùng.
Lúc này, xưởng sắt thép lại phát động lệnh triệu hồi, yêu cầu quay về đội tiếp tục luyện sắt thép.
Chu Thành Nhân thấy mùa vụ này không thể tiếp tục trồng lúa mì nên đành thôi, ông ta để lại hai con lừa và một chiếc xe chở đất cho các phụ nữ dùng khi cần, còn mình thì dẫn theo những người đàn ông khác và gia súc quay về xưởng sắt thép.
Đến lúc này, đội hai đã thu hoạch toàn bộ dưa hấu mang về nhà.
Tích trữ toàn bộ dưa hấu mùa xuân phơi khô, bột dưa hấu, dưa hấu mùa hè.
Phần lớn đặt trong nhà kho của đội sản xuất, còn luân phiên giúp dự trữ cho các xã viên tiên tiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận