Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 682: Ba mẹ (3)

Chương 682: Ba mẹ (3)
Chương 682: Ba mẹ (3)
Mạc Ưng Đường đáp: “Chị, chị đã lấy chồng rồi, sau này đừng mang đồ về nhà, em sẽ làm việc thật tốt để nuôi gia đình.”
Mạc Ưng Tập: “Anh rể đối với chị rất tốt, chị ở nhà chồng được ăn no.”
Mạc Ưng Đường: “Anh ta dám không tốt với chị thử xem. Còn mày nữa, đừng có nghĩ đến việc bảo chị mang đồ về nhà cho mày ăn đấy!”
Mạc Ưng Tập lại không dám nói gì nữa.
Bây giờ, trong nhà cậu bé sợ nhất là anh trai, vì anh trai mới là chủ trong gia đình.
Đừng nghĩ cậu ta mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng việc gì cũng làm hết sức mình. Nhớ mùa đông năm chị bị anh rể bắt đi, đám người khốn nạn nửa đêm phê bình, đánh ba đến ngất đi rồi trói mẹ bắt đi, cậu ta liều mạng mới giành mẹ về lại được.
Khi anh họ đưa cậu ta về thì toàn thân cậu ta đầy máu.
Anh họ những tưởng cậu ta sắp chết rồi, sợ quá cứ khóc rưng rức, kết quả cậu ta tỉnh lại tát anh một cái, còn mắng: “Khóc cái gì, chỉ biết khóc, chưa chết cũng bị anh khóc như là chết rồi.”
Nhưng sau đấy mẹ cũng không bị đưa đi nữa, cậu bé biết anh trai là lợi hại nhất, giống như anh họ, dọa người không gây xung đột.
Mạc Ưng Tập nhỏ giọng nhắc anh: “Chị bây giờ khỏi rồi, không còn ngốc nữa...”
Mạc Ưng Đường ngắt lời cậu bé: “Mày có phải muốn bị ăn đòn không, chị trước nay vẫn không sao.” Cậu ta trước nay không dám thừa nhận chị mình bị ngốc, cậu ta luôn kiên định với ý nghĩ là chị bị đánh đến nỗi trong não có cục máu bầm, bây giờ cục máu ấy tan ra thì sẽ khỏe lại thôi.
Mạc Ưng Tập mím miệng không nói nữa, cậu bé không ngờ rằng anh trai không ngạc nhiên chút nào về chuyện chị không còn ngốc nữa.
Mạc Ưng Đường: “Chị ơi, chị đợi chút, em đi làm cơm.”
Cậu ta gặp Mạc Như như chưa từng xa cách, không một chút lý do vì hết ngốc mà kích động, cũng không phải vì gặp lại người cũ mà nói liến thoắng.
Cậu ta đi vào phòng lấy cái nồi rồi quay người đi ra, khi bước đến tường ngoài thì thấy có người đi vào.
Chu Minh Dũ và Thẩm Thục Quân dìu Mạc Thụ Kiệt cùng nhau trở về.
Mạc Ưng Đường nhìn thấy một thanh niên cao to đẹp trai đang dìu ba mẹ mình thì nhận ra là Chu Minh Dũ, cậu ta lẩm bẩm gọi một tiếng: “Anh rể.”
Chu Minh Dũ cười với cậu ta.
Nhìn con trai cả thực sự đã về nhà, hai vợ chồng Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân có chút kích động, nhưng dằn lòng không biểu hiện quá rõ ra ngoài.
Thẩm Thục Quân cười nói: “Em trai, con gặp chị chưa?”
Mạc Ưng Đường mặt hơi cứng lại, ậm ừ một tiếng: “Con đi nấu cơm đây.” Sau đó nhanh chân đi mất.
“Khụ khụ khụ...” Mạc Thụ Kiệt ho khan một tràng.
Thẩm Thục Quân nhanh vỗ lưng ông: “Nhanh lên giường đất nghỉ chút.”
Mạc Thụ Kiệt đáp: “Bà đừng lo cho tôi, tiếp đãi con gái với con rể trước. Ông nói với Chu Minh Dũ: “Bên ngoài lạnh, nhanh vào nhà.”
Mạc Như cùng Mạc Ưng Tập từ trong phòng đi ra, cô nhìn ba mẹ, thân hình, vóc dáng đều giống ba mẹ cô. Trong lòng bừng lên một luồng nhiệt, không có bất kì một khó khăn, chướng ngại nào. Cô tiếp nhận ba mẹ của mình.
Nhưng khi nhìn thấy họ bị giày vò, tra tấn đến tận xương tủy, cô giận đến nỗi thân thể không khẽ run lên.
Ba cô thuộc tầng lớp trung nông, bần nông và trung nông là cùng một nhà, vì sao trung nông cũng bị đánh?
Mạc Thụ Kiệt thân hình có hơi lom khom, thân thể gầy gò, chiếc áo bông rách đang mặc trên người cũng đầy mảnh vá. Khi bước đi phải kéo lê chân mới đi được, cánh tay trái cũng hơi co lại, không duỗi thẳng được.
Thật ra ông ấy vốn dĩ cao bằng Chu Minh Dũ, cũng là một thanh niên tốt, cường tráng lại đẹp trai, rất nhiều nhà muốn kết thông gia cùng.
Bây giờ cạo trọc đầu ông ấy có thể nhìn thấy chân tóc bạc phơ đầy đầu, trên khuôn mặt thì chằng chịt những vết thương mới chồng lên vết cũ. Không chỉ có vài vết sẹo lâu năm dài ngắn khác nhau đã hủy đi gương mặt thanh tú, nho nhã ban đầu. Hiện tại lại thêm vết bầm thâm chưa tan hết, trên cổ cũng có những vết thương còn chưa đóng vảy.
Xem ra nhìn ông ấy già hơn hai mươi tuổi so với tuổi thật của mình.
Nhưng hiện ông ấy mới có ba mươi tám tuổi.
Thẩm Thục Quân khá hơn chút, tuy mặt không có vết thương nhưng lại bị cạo đầu, chỗ cạo chỗ không, tóc chỗ thì dài ngang tai, chỗ thì ngắn chỉ còn một tấc, cả người gầy nhom.
Cô đã thề rằng, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt họ nữa.
Trong phút chốc, cô có cảm giác tội lỗi trong lòng, cô nghẹn ngào nói: “Ba mẹ, con đã về rồi.” Con xin lỗi vì con về muộn.
Hai vợ chồng đã nghe Chu Minh Dũ nói Mạc Như đã khỏe lại giống như người bình thường rồi nên hai vợ chồng rất phấn khích, kích động và cảm ơn Chu Minh Dũ.
Lúc này thật sự thấy con gái nói chuyện rõ ràng, đâu ra đấy, họ càng thêm vui mừng. Đôi mắt Thẩm Thục Quân đỏ hoe, nước mắt Mạc Thụ Kiệt không ngừng chảy, ông ấy nắm tay Mạc Như, nước mắt vẫn cứ tuôn: “ Con à, con khỏe lại rồi à? Thật sự khỏe lại rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận