Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1171: Giông tố 3

Chương 1171: Giông tố 3
Từ đó, một thế trận nội chiến của văn công võ vệ càng thêm khốc liệt đã nổ ra trên khắp cả nước. Các cuộc giao tranh nổ ra giữa các phe phái khác nhau, thậm chí họ còn xông vào nơi đóng quân của giải phóng quân, cướp súng đạn và đạn pháo, đồng thời phát động một “chiến dịch” cướp doanh trại mạnh mẽ.
Cả xã hội chìm trong hỗn loạn của cuộc nội chiến.
...
Đại đội Tiên Phong vẫn như mọi khi, họ được mùa lúa mì bội thu trong mùa hè năm nay.
Hơn nữa, toàn bộ đại đội của họ, cũng như hơn chục ngôi làng như Thảo Bạc Nhi, Tướng Quân Miếu Tử, Đinh Gia thôn, Tống Gia Trang… đã được phân bổ một phần đất đai để làm ruộng thí nghiệm, trồng thứ gì và trồng như thế nào đều phải nghe trạm hạt giống điều phối.
Tuy nhiên, ruộng thí nghiệm không cần nộp thuế nông nghiệp, chỉ cần cung cấp lương thực và hạt giống cho trạm hạt giống, phần còn lại các đại đội giữ, tính ra có thể giữ lại nhiều so với sau khi nộp thuế nông nghiệp và mua lương thực.
Vì vậy, các xã viên rất vui mừng, vì lúa mì năm nay bội thu, mỗi người được chia thêm vài cân lúa mì, có thể ăn thêm hai bữa sủi cảo trong dịp tết.
Sau thu hoạch lúa mì là giai đoạn chăm sóc đồng ruộng mùa hè, hầu hết mọi người đều phụ trách làm nghề phụ, có sự phân công lao động rõ ràng.
Hiện tại Mạc Như vẫn đang còn bắt sâu bọ, nhưng sau khi không gian của cô được nâng cấp, bây giờ bắt sâu bọ rất dễ dàng, hơn nữa diện tích thu trong không gian cũng rất lớn. Lần nào cô cũng tranh thủ đi dạo vào buổi sáng và buổi tối là có thể bắt được rồi, hoàn toàn không cần hao tổn tâm trí.
Tất nhiên cũng không cần ngày nào cũng cày ruộng.
Các xã viên cũng đã quen rồi, dù sao nếu có ai nghi ngờ chiến sĩ lao động không làm việc thì mọi người sẽ công kích, nếu chiến sĩ thi đua không ở nhà thì các đại đội khác chuyển đến rất nhanh, vài ngày đã đầy rồi.
Không tin thì anh thử xem.
Chiến sĩ thi đua có biệt tài bắt sâu bọ, không ai có thể nghi ngờ điều đó.
Sáng nay, Mạc Như đi bắt sâu bọ về, thấy Chu Thất Thất đang ở nhà cùng em trai đọc hồng bảo thư: “Một chân lý muôn đời không thay đổi: Chính quyền từ báng súng mà ra.”
Đó là một giọng nói đầy trung khí, nhiệt tình sôi nổi.
Còn Tiểu Bát thì đọc theo với bộ dạng chán nản, vì nếu không đọc chị sẽ không tha cho cậu bé.
Thất Thất: “Giọng em phải chắc hơn chút, phải mạnh mẽ hơn nữa.”
Tiểu Bát liến nhìn cô bé, cao giọng đọc lại một lần.
Thất Thất miễn cưỡng tha cho cậu bé: “Em có biết nghĩa là gì không?”
Tiểu Bát liếc xéo cô bé, chẳng buồn nói.
Thất Thất cười: “Em nghe đài phát thanh chưa, đều đang nói về việc giành chính quyền. Chúng ta là những người lính nhỏ, cũng phải tham gia vào các phong trào sôi nổi, cũng phải giành chính quyền, tự mình giải phóng chính mình.”
Tiểu Bát: “Chúng ta giành của ai cơ?”
Thất Thất nhìn ra bên ngoài, thấy Mạc Như vừa đi vào, cười nói: “Ai cầm quyền thì giành của người đó. Hiệu trưởng, giáo viên, phụ huynh đều có thể giành.”
Tiểu Bát chỉ con chó vàng và con gà trống lớn trong sân, ban đầu con chó và con gà còn trẻ khỏe, hiện giờ con chó chưa già mấy mà gà đã già rồi.
“Bọn chúng giành của ai?”
Chu Thất Thất: “…”
Tiểu Bát: “Chúng ta ăn cá, heo, giành ai.”
Chu Thất Thất: Chẳng thể nào nói chuyện với em, không vui chút nào, đùa chút cũng nhàm chán.
“Mẹ, mẹ xem Tiểu Bát, giờ giống hệt ông già, chẳng thú vị gì cả.” Cô bé phàn nàn với Mạc Như.
Trường học của chúng cũng đóng cửa hoạt động cách mạng, ngoại trừ việc học trích dẫn, các hoạt động giải trí khác và thuyết thư đều không được phép, cô bé cảm thấy đánh giáo viên thật vô nghĩa, quan trọng là ba mẹ cô bé không cho phép, thậm chí còn xin cô bé nghỉ ốm để về nhà.
Mạc Như cười nói: “Mẹ nghe nói con muốn giành quyền của ba mẹ, con bản lĩnh như thế, sao không đi giành quyền của bà nội?”
Chu Thất Thất cười nói hì hì: “Con chỉ đùa Tiểu Bát thôi, hiện tại tụi con đang chơi trò chơi.”
Học sinh tiểu học không được tham gia cách mạng vì còn quá nhỏ, nhưng cũng không ngăn được lòng gây rối. Chúng tổ chức các trò chơi trong thôn, sắp xếp một học sinh làm giáo viên và hiệu trưởng, sau đó những học sinh khác giành quyền của chúng.
Học sinh trường trung học cơ sở công xã xã và trường tiểu học Phạm Mộc Tượng đã làm như thế, bắt giữ và đấnh đập tranh giáo viên, yêu cầu giáo viên thú nhận tội ác của mình…
Không rõ vì lý do gì, Phạm Mộc Tượng có một giáo viên viết về đồng chí Tưởng, nhưng bị các học sinh phát hiện, bắt anh ta phải tưởng niệm Tưởng Giới Thạch, muốn Quốc dân đảng đánh trả đại lục nên ngày nào cũng lôi anh ta ra đánh.
Còn có một học sinh đeo huy hiệu nhưng sơ ý làm gãy, cũng bị đám học sinh bắt, nói anh ta khinh thường đại lãnh tụ, rắp tâm mưu sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận