Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 275: Tình người (3)

Chương 275: Tình người (3)
Nếu không phải hôm nay quá may mắn, gặp được Phó Trân rộng lượng thì có lẽ bọn họ chỉ trữ mấy chục đồng không mua được một cân đường nâu và đành chán chướng quay về rồi
Đây chính là thời đại bối rối, có tiền cũng có thể không mua được thứ gì bởi vì không có tư cách để mua.
Nghĩ như thế, cô ngẫm nghĩ có phải có thể quay về bảo Chu Minh Dũ dẫn các đội viên khác làm giấy vệ sinh không?
Kỹ thuật không phải là vấn đề, chính sách mới quan trọng.
Nếu bên trên không cho đại đội làm nghề phụ, nếu bọn họ làm thì chính là đi theo con đường tư bản chủ nghĩa và phải cắt đuôi tư bản chủ nghĩa, thậm chí có thể bị bắt.
Mặc dù chi rất nhiều tiền nhưng Mạc Như không quá đau lòng, dù sao lần này bọn họ lén lút bán trứng gà chính là để xoay tiền để mua những thứ mà trong nhà không có.
Cô còn muốn mua ít lá cây thuốc lá cho Chu Thành Nhân bọn họ, nhưng cửa hàng bách hóa không bán thuốc lá sợi, chỉ có thành phẩm thuốc lá. Hiệu thuốc lá thu hoạch rẻ nhất cần hai hào mốt một hộp, người nông thôn chưa bao giờ hút thuốc, chỉ có Trương Căn Phát thỉnh thoảng làm điếu. Nếu cô và Chu Minh Dũ mua về, cho dù Chu Thành Nhân không mắng chửi thì có lẽ cũng đau lòng không ngủ được.
Hay là bỏ đi, tìm cơ hội khác mua vụn thuốc.
Mua xong, Phó Trân cùng cô đến nhà kho kiểm tra.
Lúc này, Khâu Vân đã xử lý xong mâu thuẫn vừa rồi, cho Trương Oánh và những người khác về trực ban, rồi an ủi những phụ nữ đang mua đồ, bảo bọn họ chỉ cần mua đồ, trực tiếp được chọn đến lúc nào vừa ý thì thôi.
Đợi nhân viên có liên quan rời đi, anh ta nói với tổ trường bán hàng: “Kể từ hôm nay, chúng ta phải có quy định bằng văn bản rõ ràng, không được cự cãi với khách hàng, không có gì phải phản bác. Cho dù có những khách hàng lằng nhằng thì chúng ta cũng phải lượng thứ, nhất là các đồng chí dưới quê, khó khăn lắm mới có được vài tờ phiếu lại từ nơi xa xôi đến, cho dù có lựa chọn thế nào cũng là về tình có thể tha thứ được, chúng ta nhất định phải kiên nhẫn, cố gắng phục vụ cho dân.”
Tổ trưởng liên tiếp gật đầu, mặt cô đỏ ửng, đúng là cô đã không làm hết chức trách. Bản thân thường ngày lạnh nhạt thờ ơ với những khách hàng kia quen rồi, đối với những người thành phố thì tốt hơn chút, nếu như là chân đất ở dưới quê, cả người toàn là đất làm dơ bẩn quầy hàng thì bọn họ thật sự rất phản cảm, thái độ càng thêm lạnh nhạt hay thậm chí có thể nói là xấu xa, có những người dân quê vốn nhút nhát, đến trước quầy hàng không dám mở miệng nói gì.
Khâu Vân cũng không làm khó bọn họ, xua tay: “Được rồi, về sắp xếp công việc đi.”
Đợi bọn họ đi hết rồi, anh ta nhìn Chu Minh Dũ và những người khác, cười nói: “Phó Trân đã nói với tôi chuyện các người muốn mua đường nâu, số lượng hôm nay ở quầy đã bán hết rồi, tôi có thể bán cho mọi người một ít lượng phân phối của ngày mai và ngày mốt, dù sao các người từ xa đến một chuyến cũng không dễ dàng gì.”
Cả hai cười nói: “Cảm ơn giám đốc Khâu!”
Khâu Vân quay đầu nói với Phó Trân: “Vậy thì để cho hai đồng hương mua hai cân đường nâu mang về.”
Phó Trân nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh rể, nhưng người ta từ xa đến một chuyến mà chỉ có hai cân thì không đủ, em thấy hay là định mức của mẹ và chị đều chia cho bọn họ đi, chúng ta mấy tháng này cũng không mua, được không anh?”
Khâu Vân với bộ dạng lắc đầu bất lực: “Được! Nhiều nhất là bốn cân, đây đều là xưa nay chưa từng thấy, sau lưng sẽ có không ít người phàn nàn.”
Phó Trân chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười bí ẩn: “Anh rể! Mấy hôm nay… có phải là có rất nhiều hàng khuyến mãi.”
Chẳng hạn như phiếu miễn chất liệu vải, vật dụng hàng ngày thứ phẩm…
Khâu Vân lấy tay che mặt: “Tôi nói cô là em gái nhà chúng tôi sao? Hay là của nhà bọn họ?”
Phó Trân chạy nhanh như bay và làm trò hề: “Anh đừng có coi thường những đồng chí dưới quê, em thấy Mạc Như cũng giống em gái của em, đừng nhìn cô ấy là dân quê, cô ấy còn đi học lớp xóa mù chữ và biết được ít chữ.”
Cô ấy chỉ vào bức tranh tuyên truyền ở trên tường, nói: “Em gái, đọc một lượt để giám đốc Khâu nhìn, tranh thủ mua thêm ít hàng khuyến mãi.”
Mạc Như cười, bộ dạng rất ngoan ngoãn: “Cảm ơn giám đốc Khâu và bác sĩ Tiểu Phó.”
Cô đọc giòn giã như một học sinh tiểu học, hệt như một đứa trẻ được bố mẹ dắt ra ngoài để khoe khoang biết ngâm thơ Đường.
Khâu Vân kinh ngạc nhìn cô ấy: “Thật sự biết ư?”
Phó Trân đắc ý nói: “Phục rồi phải không, có phải là muốn giúp rồi?”
Khâu Vân cười: “Giúp, nhất định giúp. Đối với các đồng chí thích học hành yêu lao động, chúng ta phải phát huy sự nhiệt tình của giai cấp anh chị em.”
Phó Trân cười với Mạc Như: “Có anh rể ra tay là coi như giải quyết xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận