Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 249: Vào thành phố (1)

Chương 249: Vào thành phố (1)
Hiện tại, cô giả vờ tài năng của cô là hội họa, cô chỉ vẽ linh tinh thôi, đương nhiên là không thể nói quá cụ thể để tránh bị lộ tẩy.
Cô cười nói: “Thầy Cao! Thế nào là vẽ đẹp?”
Cao Dư Phi nói: “Đợi đã!” Anh ta quay người rảo bước thật nhanh, chẳng mấy chốc đã quay lại, trong tay cầm một cây bút chì và một tờ giấy.
Anh ta đưa hai thứ này cho Mạc Như: “Dùng cái này.”
Mạc Như cầm lấy và liếc nhìn, đây là một tờ giấy tuyên đã cắt thành giấy ca-rô, bút là bút vẽ bản đồ thương hiệu Trung Hoa. Cô có tìm hiểu về hợp tác xã, thời điểm này một hào năm đến hai hào một cây, ở nông thôn hoàn toàn không thể mua được, tuyệt đối là nhãn hiệu nổi tiếng của bút chì.
Cô giả vờ không biết tốt xấu, cười nói: “Thầy Cao! Tôi có bút chì rồi.”
Cao Dư Phi với dáng vẻ khinh thường: “Cây bút đó sao so được với cây bút này, dùng cây này vẽ đi. Nếu vẽ sai rồi cũng không cần dùng cục gôm để tẩy, dùng màn thầu tẩy.”
Chu Bồi Cơ và những người khác vô cùng tò mò: “Còn dùng được màn thầu để tẩy ư?”
Cao Dư Phi với bộ dạng có nói với những kẻ ngu ngốc như các người cũng không hiểu: “Đương nhiên rồi.” Anh ta lại hỏi Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Hiện tại có thể vẽ không?”
Chu Minh Dũ lập tức nói: “Thầy Cao! Hiện tại quá trễ rồi.”
Anh coi vợ tôi là công nhân nô lệ à.
Mạc Như cũng nói: “Thầy Cao! Tôi phải vẽ mất mấy ngày, tôi vẽ trên cuốn tập trước, nếu vẽ đẹp thì sẽ vẽ lên giấy cho anh.”
Trương Kim Lạc và những người khác nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Kẻ ngốc... Cô còn biết vẽ ư?”
Chu Minh Dũ nói: “Vợ tôi đương nhiên biết, khi nấu ăn còn biết dùng gậy đốt lửa để vẽ.”
Không biết chữ mà biết vẽ, thiên phú này không chê vào đâu được. Không chỉ riêng Mạc Như, ở nông thôn rất nhiều thợ mộc khéo tay hay các bà cụ, không biết một chữ nào nhưng lại có kỹ thuật vẽ rất cao.
Chẳng hạn thợ chạm trổ Chu Ngọc Trung, còn có một số bà cụ biết cắt hoa. Cho dù là một người bình thường, chỉ cần cầm bút vẽ theo là có thể vẽ được.
Chỉ có điều là có đẹp có xấu mà thôi.
Nhưng ngay cả khi vẽ giỏi, để họ vẽ phác thảo nhân vật là điều không thể chấp nhận được nên Mạc Như sẽ tự mình dạy vẽ chân dung. Cao Dư Phi cho rằng cô rất lợi hại, hơn nữa còn không nghi ngờ cô một chút nào.
Cầm giấy bút trên tay, đã đến thời gian tan học.
Chu Minh Dũ nói với Cao Dư Phi: “Thầy Cao! Ngày mai chúng tôi phải đến huyện giải quyết chút chuyện, có thể nhờ thầy Cao viết giấy giới thiệu cho chúng tôi không? Chúng tôi đến đại đội đóng dấu, lấy để dễ phòng bị.”
Nghe anh nói muốn đến huyện, người khác đều rất tò mò, Cao Dư Phi cũng hỏi anh đi làm gì.
Theo như anh ta biết, huyện lị cách những thôn này bốn năm mươi dặm, tuyệt đại bộ phận dân làng cả đời này cũng không đi đâu xa.
Chu Minh Dũ chậm rãi nói: “Đi mua đường nâu.”
“Ha ha ha!” Trương Kim Lạc và những người khác không khách sáo lớn giọng giễu cợt: “Chu Minh Dũ! Anh bị ngốc à, mua đường nâu! Ha ha ha. Tức cười quá đi mất.”
Cao Dư Phi không cười mà liếc nhìn anh: “Hợp tác xã ở trong xã không có à?”
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Đã hết hàng mấy hôm rồi, cũng không biết lúc nào có hàng, có hàng cũng chỉ có thể mua hai lạng, tôi phải đến huyện thì mới có thể mua nhiều chút.”
Anh không cần phải nói dối đi đến huyện làm gì, anh chính là đi mua đường nâu, quang minh chính đại mà đi. Đương nhiên, tiện thể mua một ít vật phẩm không cần phiếu mang về.
Chẳng hạn như muối, lúc này vẫn chưa cần, ai biết rằng đợi qua tết... có bị hạn chế nguồn cung ứng hay không?
Cao Dư Phi nói: “Anh chỉ mua có đường nâu thì cần gì giấy giới thiệu?”
Chu Minh Dũ lẽ thẳng khí hùng: “Chúng tôi vẫn muốn đến bệnh viện huyện một chuyến, xem có thể mua ít thuốc tím, thuốc giảm đau để phòng hờ.”
Sau này có con rồi, nếu nó hơi nghịch ngợm chút, va chạm chỗ này chỗ kia, mặc dù dùng thảo dược như Thê thê mao... cũng được, nhưng vẫn phải sát trùng diệt khuẩn. Hơn nữa, ăn ngũ cốc hoa màu khó tránh khỏi đau đầu nhức óc, tốt nhất là thuốc giảm đau, thuốc sổ cũng cần chuẩn bị một ít.
Ánh mắt Cao Dư Phi nhìn Chu Minh Dũ càng lúc càng tò mò, cái tên này còn biết xin giấy giới thiệu để đi đến thành phố, cũng có thể lo trước tính sau, đúng là không đơn giản.
Anh ta gật đầu: “Tôi viết cho các người.”
Anh ta lập tức lấy bút máy, cẩn thận vặn mở nắp bút, rồi lấy cuốn tập của Mạc Như viết “xoẹt xoẹt” ba dòng.
Nét chữ cũng mạnh mẽ như bay, cũng không hẳn là đẹp nhưng cách diễn đạt vừa nhìn thì đúng là người có học đàng hoàng viết ra.
“Xong rồi.”
Chu Minh Dũ cầm trên tay nhìn và nói lời cảm ơn anh.
Cao Dư Phi nói: “Tan học thôi.” Anh ta nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Đừng quên đấy.”
Mạc Như cười nói: “Thầy Cao yên tâm, tôi sẽ không quên đâu, đợi tôi thành thạo cuốn tập này rồi, loáng một cái là có thể vẽ xong cho anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận