Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1180: Bảo vệ 3

Chương 1180: Bảo vệ 3
Mặc dù Mạc Như không thận trọng và chu toàn bằng Chu Minh Dũ, nhưng cô có lực tương tác tự nhiên, cô có sức ảnh hưởng lớn đến Phó Trân, thậm chỉ Phó Trân cũng không ý thức đến.
Chẳng hạn Phó Trân thích trang điểm, cô cố tình nói rằng những mỹ phẩm đó có chứa chì và các kim loại nặng khác, có thể làm mình trúng độc và hư da, cô còn làm một số sản phẩm chăm sóc da tự nhiên và son môi cho Phó Trân.
Trong số đó có bột làm từ hạt của hoa lài tím, son môi làm từ hoa hồng, cây bóng nước... Sau khi làm xong, cô nói với Phó Trân rằng nó được làm theo công thức học được từ Hồng Lâu Mộng, thành phẩm cô cũng đưa cho Phó Trân khiến cô ấy cảm động nói rằng sau này sẽ không mua hàng nhập khẩu nữa. Cô ấy còn cùng Mạc Như làm son, xà phòng thủ công và dầu bôi tóc… còn hẹn làm tinh dầu cùng với nhau.
Phó Trân có làn da trắng, lông mày đậm môi đỏ, nhất là không cần phải trang điểm, có những sản phẩm dưỡng da tự nhiên Mạc Như tặng là đủ dùng rồi, nhất là còn cho thêm nhựa cây trong không gian, hiệu quả rất tốt.
Không có hàng cao cấp nào cửa hàng bách hóa tỉnh lị mua về mà không cần phiếu, cũng không đến mức làm người khác thấy ganh tỵ.
Áo quần thì dễ rồi, Mạc Như tự may may quân phục xanh, quân phục Lê-nin, quân phục nhân dân cho Phó Trân, tuy là chất liệu vải thường nhưng luôn có một hai điểm.
Phó Trân cũng là người rất coi trọng tình cảm, cho dù trước đây không thích mặc nhưng vì là Mạc Như tặng, Mạc Như liên tục may rất nhiều quần áo mới cho cô ấy, cô ấy vừa cảm kích vừa áy náy nên cũng bắt đầu mặc chúng.
Sách thì càng không có vấn đề, những cuốn sách cấm trong nhà Phó Trân và Khâu Vân, Mạc Như cơ bản đều kiếm cớ giấu đi, cho nên khi những học sinh kia xông vào thì chẳng thấy gì ngoài những cuốn sách trích dẫn và những cuốn sách thời đại mới.
Có thể nói, với sự giúp đỡ bí mật của Mạc Như và Chu Minh Dũ, Phó Trân hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần cô ấy không nói ra những lời phản động. Đây cũng là lý do tại sao Hà Mai muốn trừng phạt cô ấy, nhưng lại không có bằng chứng thuyết phục, nên chỉ có thể nói đến những chuyện như đồ trang điểm và quần áo nhập khẩu của Phó Trân trong những năm trước.
Đối với những điều này, Phó Trân không nói gì nhưng cô ấy cảm nhận được, thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng có phải Mạc Như và Chu Minh Dũ biết những điều mà người khác không biết hay không.
Nếu không thì tại sao Mạc Như lại đối xử với cô ấy như thế?
Điều này không hợp với tính cách của Mạc Như, trong lòng cô ấy, Mạc Như là một người chu đáo và hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây phiền phức cho người khác. Nhưng trong hai năm qua, mượn sách, không cho mua đồ trang điểm, tặng cho mình đồ dưỡng da và áo quần, mâu thuẫn với tính cách của Mạc Như trước đây.
Nhưng Phó Trân không hỏi cũng không nói với ai, chỉ là những lúc một mình cô ấy sẽ nghĩ ngợi mà thôi.
Cô ấy xem Mạc Như như tri kỷ, cho rằng bản thân sẽ không bao giờ đánh giá sai ai, hiện tại cho thấy, cô ấy thực sự không nhìn lầm người.
Cô ấy thấy rằng điều này còn đáng vui mừng hơn bất cứ điều gì.
Cô ấy cười nói: “Tôi không lo, tôi nhìn chuẩn lắm. Tôi nói cô nghe, cho dù bọn họ có làm ầm ĩ đến đâu, chẳng lẽ đơn vị cơ quan lại chỉ để trang trí thôi sao? Nếu không có đơn vị cơ quan thì chẳng phải sẽ hỗn loạn sao? Quân đội đóng giữ, nhưng bọn họ lại không có kinh nghiệm quản lý địa phương thì cũng không quản được. Còn đám châu chấu kia chỉ nhảy lung tung thôi, bảo bọn họ làm chút chuyện nghiêm chỉnh bọn họ làm gì biết. Vậy nên bọn họ vẫn phải dựa vào các nhân viên cơ quan trước đây để làm công việc của mình.”
Cô ấy nhìn rất đúng.
Nhưng dù là như thế, cho dù phải dựa vào bọn họ quản lý địa phương thì vẫn sẽ vừa làm việc vừa bị đánh.
Điều này cũng khiến người ta thấy bị làm nhục.
Chẳng hạn như trưởng ban Khâu.
Sau khi huyện ủy bị chiếm, chính quyền huyện bị tê liệt, ủy ban cách mạng huyện mới được thành lập. Bí thư và huyện trưởng ban đầu bị cách chức, nhưng công nhân các bộ phận vẫn tiếp tục thực hiện chức trách của mình.
Trưởng ban Khâu là người thuộc cục nông nghiệp nên đương nhiên phải quản lý cái đống lộn xộn kia.
Dù sao cách mạng cũng phải có ăn, cho dù là cách mạng thì cũng thu thuế nông nghiệp và thu mua lương thực, còn phải dựa vào những công nhân này, nhưng đấu tranh vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Người cấp bậc như phó bí thư và trưởng ban Khâu không phải là người Chu Minh Dũ và Mạc Như có thể chi phối được, nhưng bọn họ có thể đưa ra lời đề nghị cho ủy ban cách mạng, để trưởng ban Khâu chuyên tâm vào công việc, đừng để người khác chụp mũ không có căn cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận