Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 804: Va vào tường và nhảy sông (2)

Chương 804: Va vào tường và nhảy sông (2)
Chương 804: Va vào tường và nhảy sông (2)
Chu Thành Chí biết lắng nghe, làm theo kiến nghị của Chu Minh Dũ. Sau đó, tâm trạng của các xã viên cũng tốt hơn rất nhiều.
Có người hỏi Chu Minh Dũ: “Lần trước chẳng phải chiến sĩ thi đua tưới tiêu lợi hại lắm hay sao? Sao lần này lại chậm rồi?”
Chu Bồi Cơ nói: “Mày gấp gáp cái gì, chẳng phải là trời chưa tối hay sao?”
Truyền thống của đội bọn họ chính là ban đêm làm việc nhanh hơn.
Chu Minh Dũ: Ban ngày tưới tiêu, có quá nhiều người nhìn, vợ tao cũng không dễ phát huy.
Khó khăn lắm mới đến buổi tối, các xã viên mệt đến mức không còn sức lực đi nhận đất tưới tiêu, có rất nhiều người về nhà ăn cơm rồi lăn ra ngủ khò khò.
Nhưng thùng nước không thể để không, nên Chu Minh Dũ dẫn Mạc Như, Chu Thành Liêm, Chu Bồi Cơ và hai ông anh tiếp tục chuyển nước tưới tiêu.
Mạc Như đã trút hết đồ đạc trong không gian, lúa mì đều cất vào trong cái hũ lớn ở nhà, cô trực tiếp dùng không gian đổ đầy nước sau đó đi tưới tiêu.
Dung lượng của hai thùng đương nhiên lớn hơn dung lượng của bốn thùng diesel, tuy nguồn nước hơi xa, đi lại không thuận tiện nhưng khi đã đổ đầy nước vào chỗ trống, cô có thể tưới rất nhiều ruộng khi quay về.
Có sự giúp đỡ của cô, buổi tối tưới tiêu tất nhiên là tốt gấp mấy lần ban ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau, các xã viên đi làm phát hiện, nhốn nháo làm ồn ào: “Tối qua đội trưởng đã dẫn người đến tưới tiêu rồi sao”
“Đúng là bạt mạng, chỉ trong một đêm tưới mười mấy mẫu, còn nhanh hơn cả ban ngày.”
“Chúng ta vẫn kịp với tốc độ này.”
“Đừng nói những lời không may nữa, nhanh lên đi.”
Không gian tưới tiêu ban đêm được mở rộng nên các xã viên đại đội Tiên Phong hăng hái vội vàng tưới tiêu.
Nhưng mấy hôm sau, mọi người cũng phát hiện có vấn đề… trữ nước không đủ.
Hiện tại bọn họ dùng nước ở con sông phía tây tưới tiêu ở phía bắc, hai thùng chứa nước cùng một lúc, Mạc Như có thể chạy mấy chuyến vào ban đêm, sau vài lần như thế, cô đã rút cạn một hồ nước rồi.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa. chỉ sợ mùa hè vẫn chưa cày cấy xong thì mương chứa nước của đại đội đã bị rút cạn, vậy thì kéo nước tưới đất vụ xuân từ đâu?
Nếu không có nước thì bông sẽ khô héo trước.
Vậy nên nguồn nước là quan trọng nhất, không có nước thì dù có cạn cũng vô ích.
Mặc dù có nước ở con mương phía nam, nhưng trước đây đã dẫn nước vào những sông ngòi khác trong thôn, hiện tại mực nước rất thấp, không thể nào tiếp tục xả lũ.
Chu Thành Chí nóng vội đến mức miệng đầy bọt, ông tìm Trương Căn Phát và các cán bộ đại đội gần đó, mọi người cùng đến công xã xin mở cống thoát nước tưới tiêu.
Cán bộ xã nghe thấy yêu cầu của bọn họ nên đã cử người đi kiểm tra đại đội, biết được hạn hán nghiêm trọng nên quyết định mở cống thoát nước một lần nữa.
Mặc dù không thể tưới trực tiếp cho tất cả đồng ruộng nhưng có thể tạo điều kiện thuận lợi cho đồng ruộng gần kênh mương, hơn nữa bọn họ thể trữ nước ở mương sông, kéo nước và gánh nước tưới tiêu.
Nhưng lần này, do diện tích hạn hán quá lớn nên sau khi mở cống thoát nước để xả lũ, đại đội sẽ đào kênh dọc đường để xả thêm nước vào các rãnh đại đội của mình, làm như thế sẽ khiến cho những đại đội ở xa đập chứa nước hoàn toàn không thể đợi được nước.
Chính vì thế đã bùng phát mấy cuộc xung đột giữa các đại đội, một số cuộc đổ máu đã xảy ra.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Hồng Kỳ tự mình ra mặt, để đảm bảo dọc đường mỗi đại đội đều có thể đợi được nước, yêu cầu mỗi đại đội chỉ có thể có một cổng phân luồng, nếu không thì hủy bỏ tư cách sử dụng kênh mương.
Công xã cử dân binh tuần tra dọc theo kênh mương, nếu phát hiện có người phá hỏng quy tắc thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Theo yêu cầu cương quyết của Liễu Hồng Kỳ, sau khi các cán bộ đại đội bị trừng phạt xong, việc sử dụng con kênh mới được đưa vào nề nếp.
Mương sông của các đại đội lại tiếp tục trữ nước.
Nhưng xả lũ chưa được mấy ngày, đập chứa nước Mã Vượng đã đưa ra cảnh báo mực nước thấp và yêu cầu ngừng xả lũ.
Huyện ủy đích thân ra chỉ tị giữ lại nguồn nước, dừng xả lũ.
Đại đội Tiên Phong cách xa đập chứa nước, mở cống thoát nước vài ngày, cũng chỉ hai ngày cuối cùng mới bắt đầu có nước, nhưng dù sao cũng lấp con mương phía nam vừa mới đào và dẫn nước từ những sông ngòi khác trong thôn.
Chỉ đáng tiếc là thời gian ngắn quá, nếu có thêm hai ngày nữa thì những con sông khác cũng có thể trữ nước.
Chu Thành Nhân và các ông cụ cùng ông xem qua một lượt, ai cũng buồn rầu lo lắng.
Chu Thành Chí: “Nếu trời còn không mưa thì chỉ sợ không đủ nước.”
Chu Thành Nhân: “Biết đâu ngày mai trời mưa thì sao.”
Chu Thành Nghĩa: “Sao con cảm thấy qua tháng sau trời cũng không mưa?”
Chu Công Đức: “Đừng có ủ rũ như thế, anh nhìn bầu trời tối đen, có phải là sắp có mây rồi không? Tôi thấy trời sắp mưa đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận