Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 404: Ganh tỵ và so sánh

Chương 404: Ganh tỵ và so sánh
Chương 404: Ganh tỵ và so sánh
Đây mới là xây dựng chủ nghĩa xã hội nhanh và tiết kiệm, đây mới là Đại nhảy vọt nông nghiệp.
Quả nhiên là đuổi kịp nước Mỹ và vượt qua nước Anh, Đại nhảy vọt vạn tuế!
Đội một đội hai bận rộn thu hoạch cao lương, thế mà đội ba đội bốn lại không có động tĩnh gì, chẳng phải nói là “Không có vật dụng, đều thu hết để ủng hộ công cuộc luyện sắt thép rồi” chính là nói “Nhân lực cường tráng đều phải đi luyện sắt thép, già nua yếu ớt và phụ nữ không thu hoạch nổi.”
Nhưng nhà kho của bọn họ cũng không có nguồn suối, lương thực bị mang đến xưởng sắt thép, những người còn lại đã không còn gì để ăn, bọn họ mỏi mắt chờ mong chuyện đem lượng thực bán lại cho nông thôn nhưng hoàn toàn không có động tĩnh gì cả.
Thực sự là hết lương thực rồi, không thu hoạch lương thực vụ thu thì không xây nhà được, mà mỗi hộ gia đình đều không có nồi nấu cơm, mà không xây được nhà ăn thì bọn họ sẽ chịu đói. Nếu không muốn bị đói thì phải ra đồng thu hoạch vụ thu nên bọn họ chỉ đành đến tìm đội một đội hai để mượn vật dụng.
Trước kia bọn họ mượn một ít nông cụ nhưng cũng lười biếng đi thu hoạch, trong lúc tức giận, Trương Thúy Hoa đi lấy về lại.
Hiện tại lại đến mượn... sao lại mặt dày đến thế.
Sau đó, người của đội ba đội bốn đói đến không chịu nổi nữa nên đã ra đồng tách bông cao lương bằng tay không… Dù sao bọn họ cũng không dám tranh giành công cụ với đội hai và đội một, cho dù mọi người đều chỉ còn lại phụ nữ thì bọn họ cũng không phải là đối thủ.
Mạc Như thấy bọn họ cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa nên cô đã lặng lẽ vứt một số công cụ xuống mương, hai chị em Chu Tiểu Lan và Chu Khâm Bính nhặt được đi thông báo với người lớn.
Đội ba và đội bốn tranh giành đi thu hoạch hoa màu.
Chung quy không phải ai cũng ngu ngốc như thế, nói trắng ra là tập thể không quan tâm, anh không làm thì tôi cũng không làm, anh lười thì mọi người cùng lười. Ai cũng không muốn bị lợi dụng, nuôi người khác vô ích.
Nếu thu hoạch thì thuộc về mình, đảm bảo ai cũng giành phần ở phía trước.
Tốc độ của đội hai và đội một cũng rất nhanh, thu hoạch xong cao lương thì lại tranh thủ thời gian cắt đậu nành và hạt kê.
Bọn họ vẫn thực hiện phương pháp lao động cùng nhau cắt vào ban ngày và cùng nhau gánh vào ban đêm.
Bọn họ phát hiện ban đêm đi gánh lương thực thực sự rất nhanh, trước kia một nửa người cắt, một nửa người gánh, hiện tại tất cả mọi người đều gánh. Ban đêm tất cả mọi người hoặc là gánh hoặc là khiêng, vận chuyển về một chuyến.
Các thành viên cũng lặng lẽ suy đoán rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này tự nhiên hỏi đến người lớn tuổi, dù sao người lớn tuổi cũng hiểu biết nhiều, còn nghe nói nhiều về những câu chuyện ngày xưa.
Người có câu chuyện nhất chắc chắn là Hà tiên cô rồi.
Hà tiên cô với bộ dạng trước giờ không mê tín phong kiến: “Đừng có hỏi tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết đi theo Đảng và Mao chu tích thì có thể sống tốt qua ngày, kiên quyết đả đảo phái phản động địa chủ, tuyệt đối không mê tín phong kiến.”
“Hà tiên cô! Bà đừng có giở trò nữa, biết gì thì nói nấy, chúng tôi cũng không đi tố cáo bà.”
Hà tiên cô: He he, mẹ nó, đứa nào tố cáo bà?
Cuối cùng bị làm phiền không còn cách nào, bà ta nói: “Dù sao cũng không được động vào phần mộ tổ tiên của thôn chúng ta, nếu vận động san lấp phần mộ thì các người tự mà lo liệu.”
Nói như thế là tổ tiên phù hộ ư?
Hà tiên cô: “Tôi cũng đâu có nói gì, nếu ai ra ngoài toe toét để bên trên nghe thấy phong kiến thì phần mộ tổ tiên của nhà đó sẽ bị đào lên rồi tự đi mà khóc.”
Cho nên mọi người cũng lưu tâm trong lòng hiểu rõ, nhưng họ không nói gì, dù sao cũng liên quan mật thiết đến chính mình.
Tổ tiên phù hộ cho họ không bị chết đói đã là một điều tuyệt vời rồi.
Kể từ năm 1956, địa phương thực hiện chính sách san lấp các phần mộ, yêu cầu các phần mộ phải được san lấp để tăng diện tích đất canh tác. Ban đầu, các thôn làm ầm ĩ rất kịch liệt, đội hai thôn Chu gia có người cũng sợ đắc tội với đại đội trưởng. Để nịnh bợ Trương Căn Phát, có vài người chủ động bày tỏ có thể san bằng phần mộ của ông bà và cha mẹ của họ. Sau đó, Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân và những người khác đã chống lại áp lực với lý do ở thôn Chu gia có một số liệt sĩ, ngoài ra họ còn trồng nhiều cây bách và cây dương trong nghĩa trang, còn tận dụng triệt để đất để trồng các loại rau như lương thực, bí vuông, hồ lô…Sau đó, báo cáo với quê nhà đã cải tạo nghĩa trang thành đất canh tác, tăng gia sản xuất bao nhiêu, lúc này san bằng phần mộ mới không kịch liệt như những thôn khác.
Hà tiên cô nói như thế, có vài người tự nhiên cũng hiểu rõ bắt đầu thấy xấu hổ.
“Chúng tôi hiểu rồi, sau này đội trưởng bảo sao nghe vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận