Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 684: Chống lưng

Chương 684: Chống lưng
Chương 684: Chống lưng
Mạc Ưng Tập cũng chắn miếng bánh ngô hấp của mình, nhất thời cũng không nói gì.
Ăn xong miếng khoai lang, Mạc Thụ Kiệt không chịu ăn nữa, ông ấy nói với Chu Minh Dũ và Mạc Như: “Cũng không còn sớm nữa, hai đứa cũng phải nhanh chóng quay về, đội sản xuất phải đi làm.”
Mạc Như nói: “Đội sản xuất chúng con mấy hôm nay không đi làm.”
Cô và Chu Minh Dũ khá tự do, hiện tại vẫn chưa ra đồng, xưởng làm giấy vẫn chưa đi vào sản xuất, Chu Thành Chí lại không chịu bận rộn linh tinh như những đội sản xuất khác, mùa đông yêu cầu mọi người đi đào mương nên mọi người mấy hôm nay đón Tết cũng rất nhẹ nhàng.
Cô quyết định ở lại thêm hai ngày.
Thẩm Thục Quân nói: “Không đi làm cũng phải nhanh chóng về nhà, đường xa không dễ đi, ban đêm lại trơn trượt, con còn nhỏ cũng không thể rời xa mẹ.”
Mạc Ưng Tập nghe thấy, a lên một tiếng: “Chị, em có cháu ngoại rồi à? Sao chị không dẫn về đây?”
Mạc Như nói: “Bà nội chăm rồi, bọn chị mang theo không tiện, còn phải mang theo những thứ khác nữa.”
Cô lập tức chạy đến gian phòng phía đông, lấy một ít bột khoai lang, bột cao lương và những thứ khác ra, xách đến để trên giường đất.
Cả nhà giật mình, Mạc Thụ Kiệt vội nói: “Con gái tài giỏi thật, con định làm gì thế, mấy đứa ở đội sản xuất ăn cơm cũng là theo khẩu phần lương thực, sao còn mang nhiều đến thế?”
Mạc Như nói: “Ba mẹ, đây là khẩu phần lương thực của con, con và anh Út Năm muốn ở nhà mẹ hai ngày, năm ngoái không về, hết ở cữ cũng không về, hiện tại ở vài ngày cũng là điều nên làm.”
Mạc Ưng Tập vỗ tay nói: “Tốt quá, chị và anh rễ ở lại đây vài ngày.”
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân lập tức phản đối: “Không được.”
Chu Minh Dũ nói: “Ba mẹ, hai người yên tâm, trong lòng con hiểu rõ. Đội sản xuất của chúng con khác ở đây, tất nhiên nhà họ Thôi cũng không dám ức hiếp bọn con, người của đội sản xuất chúng con không dễ bị ức hiếp đâu.”
Lúc này, cán bộ đại đội là vua một cõi, các xã viên báo cáo lên trên cũng vô ích nên chỉ có thể chịu bị ức hiếp.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là vua một cõi của một thôn, không phải là vua một cõi của công xã, chỉ cần cán bộ công xã không khốn nạn như thế, nếu có thể trao đổi thông tin với công xã thì vẫn có thể kìm hãm bọn họ.
Tất nhiên, lúc này cán bộ công xã có không ít kẻ khốn nạn, công xã đó đúng là xui xẻo.
Chu Minh Dũ và Mạc Như cảm thấy Liễu Hồng Kỳ không tệ.
Nghe ông ta nói chuyện rất có khí phách, Mạc Thụ Kiệt có hơi thấp thỏm, sợ liên lụy đến con gái và con rể.
Con gái và con trai không giống nhau, con trai sinh ra trong gia đình này sẽ bị coi là thành phần không thể thay đổi.
Con gái có thể kết hôn, lấy được người chồng tốt thì có thể thay đổi xuất thân.
Thẩm Thục Quân do dự một lúc, khuyên ông ấy: “Vậy thì… để bọn chúng ở lại vài ngày?”
Con rể có bản lĩnh, nếu có thể trấn áp bọn khốn kiếp kia thì gia đình cũng có thể sống được hai ngày yên ổn.
Mạc Thụ Kiệt không đồng ý: “Trong nhà không có chỗ ngủ, cũng không có chỗ ở, chăn cũng không có thì ở đâu?”
Không đợi Thẩm Thục Quân nói lời nào, Mạc Như nói: “Ba, con có cách.”
Cô đưa giỏ cho Thẩm Thục Quân: “Mẹ, mọi người từ từ ăn, con và anh Út Năm đến đại đội một chuyến.”
Mạc Thụ Kiệt lo lắng định nói gì đó, Thẩm Thục Quân bảo ông ấy đừng nói, để con trẻ muốn làm gì thì làm.
Chu Minh Dũ đưa áo bành tô màu xanh cho Mạc Như mặc, cả hai đi ra ngoài thì gặp Mạc Ưng Đường và em trai hai ở ngoài tường đang đi lấy cơm về.
Trong thau sành có cháo khoai lang, ngâm mấy lát khoai lang khô, không có thứ gì khác.
Mặc dù Mạc Ưng Phỉ mới mười hai tuổi, nhưng cơ thể phát triển không được tốt bởi vì ăn không no và thiếu dinh dưỡng. Cậu ấy có dáng dấp không đẹp trai bằng anh cả, nhưng trung thực và thân thiện, khiến người khác nhìn thấy muốn lại gần.
Nhìn thấy Mạc Như, Mạc Ưng Phỉ kích động: “Chị về rồi à.”
Mạc Như tiến đến sờ đầu cậu ấy, cậu ấy ngoan ngoãn để mặc cô sờ, không cố chấp như anh cả, cũng không làm nũng như em trai.
Mạc Như tiện tay cho cậu ấy viên kẹo, cười nói: “Mau về nhà ăn cơm, chị và anh rể đến đại đội một chuyến.”
Mạc Ưng Đường lập tức nói: “Em đi cùng mọi người.”
Mạc Như vỗ cậu ấy: “Nghe lời, về nhà ăn cơm đi.”
Tất nhiên là Mạc Ưng Đường không chịu, cậu ấy đã mười lăm tuổi rồi. Từ lúc mười hai tuổi đã thấy mình là người lớn rồi, là trụ cột gia đình, hiện tại cậu ấy làm việc còn nhiều hơn ba mẹ, vốn dĩ có thể lấy được chín điểm công tác, nhưng đội cố ý kìm hãm cậu ấy nên chỉ được có sáu điểm công tác.
Chu Minh Dũ nói: “Em trai yên tâm, em đi thì anh chị không dễ nói chuyện, em và ba mẹ cứ ở nhà chờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận