Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 193: Gây họa (3)

Chương 193: Gây họa (3)
Mạc Như nói: “Anh ba yên tâm, chiều nay bọn em sẽ dẫn Lan Tử Nhi đi và trông chừng con bé, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.”
Buổi chiều, Mạc Như dẫn Lan Tử Nhi sang nhà mới, cô để bảng đá và hoạt thạch xuống cho Lan Tử Nhi vẽ lung tung, còn cầm cỏ đuôi chồn học theo Chu Minh Dũ đan thành mấy con thỏ và con chó nhỏ cho cô bé. Có đồ chơi dỗ dành, Lan Tử Nhi chơi vui kinh khủng, không cần lúc nào cũng có người lớn đi cùng.
Đến gần tối, Đinh Lan Anh dẫn con về nhà, chị ấy về nhà mẹ đẻ ăn bữa trưa và trò chuyện rồi đi để kịp về nhà ăn cơm tối. Tuy chị ta chỉ mang hai cái bánh màn thầu to về nhưng vì có ba thước vải nên mẹ chị ta rất vui mừng, đáp lễ lại một cái không để con gái mang cái giỏ không về nhà.
Trong nhà đã chuẩn bị xong cơm nước đợi hai cô con dâu về cùng ăn cơm, Đinh Lan Anh ở xa cũng về rồi, còn Trương Cấu ở gần thì không thấy bóng dáng đâu, điều này rất không bình thường.
Năm ngoái khi mặt trời lên cao thì Trương Cấu đã trở về rồi.
Chu Minh Quang cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Mẹ! Có thể là đang trên đường về đó, để con đi đón.”
Trương Thúy Hoa: “Nó lớn vậy rồi còn không biết về nhà sao? Tự mình không muốn về thì đi đón có ích gì, không đợi nữa, ăn cơm đi.”
Thời điểm này cũng không có cướp bóc dọc đường, rất là thái bình, đi đường đêm cũng chẳng sợ chưa kể là trời vẫn còn sáng.
Chu Minh Quang chỉ đành kìm nén, anh ta nghĩ có thể là vợ cảm thấy ấm ức nên hơi dỗi một chút không chịu về nhà, muốn làm mình làm mẩy để anh ta đi đón lấy lại thể diện.
Nhưng bữa ăn tối đã xong từ rất lâu, bên ngoài trời đã tối om, chắc là đã hơn tám giờ rưỡi rồi. Lúc này, Trương Cấu về nhà mừng khấp khởi, vừa bước vào cửa đã hét lên: “Mẹ! Ba nó ơi! Con đã về rồi.”
Chị ta vui mừng bước vào cửa, thấy Trương Thúy Hoa ở gian nhà chính đang xoắn dây thừng, Mạc Như và Chu Minh Dũ không có nhà, người đàn ông của mình và ông Chu đang đan giày rơm, Đinh Lan Anh đang ở chái đông trông con…
Chu Minh Quang liếc nhìn và nháy mắt với chị ta.
Trương Cấu đắc ý bĩu môi, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào gian nhà chính, lấy ra một cái bánh màn thầu to từ trong giỏ, để cái “bịch” trên nắp nồi, lớn tiếng nói: “Mẹ! Đây là bánh màn thầu to mà mẹ con đã đưa.”
Đừng lúc nào cũng nói gia đình chị ta hám tiền, con gái lấy đồ về nhà toàn bộ đều để lại hết, không cho vào trong giỏ.
Thấy bộ dạng chị ta hớn hở, Trương Thúy Hoa suy nghĩ chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của chị ta già rồi mới sinh được mụn con trai?
Hay là phát tài rồi, trong nhà có mì sợi ăn không hết, nếu không thì tuyệt đối không thể đáp lại bánh màn thầu bột mì to như thế.
Vậy nên nhà mẹ đẻ của chị ta có chuyện gì vui sao? Để Trương Cấu mở mày mở mặt như là nông dân nghèo hèn trở mình đánh thổ hào trong chớp mắt.
...
Trương Thúy Hoa lãnh đạm trả lời.
Trương Cấu lập tức không bằng lòng, con dâu về nhà mẹ đẻ, vậy mà mẹ chồng cũng không hỏi xem thông gia có khỏe không, công việc thế nào? Trước đây khi về nhà, bọn họ luôn chủ động thưa với ba mẹ chồng, nhưng hôm nay chị ta có chút đắc ý vênh váo mà quên mất, còn nghĩ Trương Thúy Hoa nên chủ động hỏi thăm ba mẹ chị ta.
Đứng một hồi, Trương Thúy Hoa ngước mắt lên nhìn cô: “Đừng che ánh sáng.”
Đứng vào bên trong, ánh đèn bị che đi một nửa, mọi người trong phòng đều đang làm việc dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Sự điên cuồng và phấn khích ban đầu của Trương Cấu bỗng cảm thấy như bị ai dội một gáo nước lạnh, chị ta không muốn chịu thua nên vẫn còn vùng vẫy: “Ba! Mẹ! Hai người không biết hiện tại xã Diên Hà bọn con khủng khiếp lắm, thành lập một công xã đại nhân dân, gọi là vệ tinh số hai nhân dân công xã. Đại đội thôn bọn con cũng đã mở mấy cái nhà ăn, giỏi thật, bánh màn thầu bột mì được ăn thỏa thích. Sau khi con đi, mẹ con dẫn con đến nhà ăn, thỏa thích gọi món ăn, gọi một bánh màn thầu to, con ăn đúng hai cái to, ít nhất phải hơn một cân, còn ăn một nồi…”
Đang nói thì chị ta cảm thấy không bình thường, mấy người kia hoàn toàn không nghe thấy lời chị ta nói, chị ta cảm thấy như bị gạt sang một bên và bị coi thường, nước mắt bắt đầu lưng tròng.
Dù lúc đầu chị ta cũng khá đanh đá ngang ngược, nhưng kể từ sau khi bước vào nhà chồng nhưng không mặc quần áo mới do nhà chồng phát vải làm mất mặt thì chị ta cảm thấy hạ thấp đi một nửa, lúc nào cũng cảm thấy Trương Thúy Hoa nhìn chị ta gai mắt mọi lúc mọi nơi, chị ta cũng càng thấy chột dạ và sợ hãi.
Bị mẹ chồng đè đầu cưỡi cổ, lúc đầu không đáo để thì sau này không còn cơ hội nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận