Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 453: Đồ hạ tiện

Chương 453: Đồ hạ tiện
Chương 453: Đồ hạ tiện
Ngoại trừ ngày tết, cùng lắm là thu hoạch một lần lúa mạch, trung thu một lần, những lúc khác thì không được.
Chu Thành Chí suy nghĩ lúc chưa ăn nhà ăn, nhà nào cũng muốn cải thiện, bây giờ ăn nhà ăn, nếu như tệ hơn, thì còn ăn nhà ăn gì nữa?
Không phải ai cũng nói chủ nghĩa nhà máy là thiên đường, công xã nhân dân là cầu nối, nhà ăn lớn là trái tim của công xã nhân dân sao?
Nếu nhà ăn tốt thì đương nhiên phải tìm cách cải thiện cuộc sống thành viên, để bọn họ sống tốt hơn ngày trước, như vậy mọi người mới lưu luyến nhà ăn, mới thật lòng nói rằng nhà ăn tốt!
Giết!
Chu Minh Dũ cũng nhân cơ hội này bày mưu tính kế cho Chu Thành Chí.
“Bác cả à, bây giờ lương thực mùa thu không chia nữa, nuôi heo phải nhờ thành viên, mỗi tháng nhà nhà cũng phải được chia thức ăn chăn nuôi mới được.”
Chu Thành Chí cũng đang suy nghĩ chuyện này, chỉ là không có kinh nghiệm, ông ta còn chưa nghĩ ra.
Chu Minh Dũ cười nói: “Bác cả, thành viên nuôi heo, cuối năm phải nộp nhiệm vụ bán đi hợp tác xã mua bán, còn tích thêm mỡ cho đội, đây là công lao, phải tính điểm công tác.”
Chu Thành Chí gật gật đầu, thú vị, tính điểm công tác cho heo, đương nhiên là phải tính!
Nhưng mà bao nhiêu điểm thì thích hợp đây?
Chu Minh Dũ nói: “Đến lúc cuối năm bán heo rồi cân nặng, đạt tiêu chuẩn thì một con heo mỗi ngày tính mười điểm công tác. Nếu như không đạt chuẩn trong mười cân thì trừ một điểm, thấp hơn một trăm không những không có điểm công tác, còn phải chịu phạt, hỏi thử bọn họ có phải họ đã ăn cắp thức ăn gia súc rồi không.”
Trừ khi bệnh nặng hoặc chết, nếu không cả năm trời không đủ một trăm cân là không thể nào.
Nói như vậy Chu Thành Chí thực sự cảm thấy đây cũng là một cách, ông nhân lúc mọi người đều ở đây lớn tiếng tuyên bố luôn.
Các thành viên nghe qua, cảm thấy cũng không tồi, chỉ cần lương thực mọi người giống nhau, sao có thể nuôi không tốt chứ.
“Tôi sẽ hầu nó như bố ruột, kiểu gì nó cũng phải được một trăm ba mươi cân thôi.”
Ngô Mỹ Anh hét lên nói: “Đội trưởng nếu như tôi nuôi heo lên đến hai trăm cân thì sao?”
Chu Thành Chí nói: “Một trăm ba mươi cân là mười điểm, hơn một trăm ba mươi, trong vòng mười cân cộng một điểm, trong vòng hai mươi cân cộng hai điểm, mọi người tự tính đi.” Ông ta học đi đôi với hành.
“Như vậy được đó, ha ha, sau này phải nuôi theo thật tốt, nuôi heo cũng kiếm được điểm công tác.”
“Vẫn là nhà ăn tốt, ha ha, đội cho lương thực nuôi heo, đội bao cơm cho mình ăn, chúng ta không cần lo rầu phải trồng gì, không cần lo rầu đi bắt sâu, không cần lo rầu việc thu hoạch, chỉ cần làm theo đội trưởng là được!”
“Công xã nhân đúng là tốt, nhà ăn nhân dân đúng là tốt!” Có người hét lên.
Có người không giỏi trồng ruộng, tuy rằng siêng năng, nhưng mà cả năm quần quật đến cuối cùng cũng không thu được bao nhiêu lương thực, nộp lương thực chung rồi là không còn để ăn nữa.
Từ lúc có đội sản xuất, có Chu Thành Chí dẫn đội, làm việc được sắp xếp tập thể, chia lương thực cũng chia theo tập thể, đảm bảo nhà nào hộ nào cũng được ít nhất ba trăm sáu mươi cân một người, vậy nên nhiều người không biết tiết kiệm, thực sự là sống tốt hơn lúc ở một mình.
Bây giờ ăn nhà ăn càng tốt hơn nữa, ngày trước cứ lo nghĩ phải ăn gì, ăn thế nào, cứ rầu rĩ vì không đủ ăn.
Bây giờ tốt rồi, có người làm cho, có người sắp xếp cho, mỗi ngày chỉ việc ăn là được.
Vậy nên rất nhiều người cảm thấy ăn nhà ăn khá ổn.
Quan trọng là Trương Thúy Hoa quản lý nhà ăn, sắp xếp đâu vào đó, dăm ba ngày là kêu người nấu thay đổi, nghĩ cách cải thiện khẩu vị, đương nhiên là nhiều chiêu trò nấu cơm hơn mấy bà ngốc rồi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là đội hai mà thôi, người phụ trách nhà ăn của các đội khác lại không tận tâm như vậy, cứ tùy tiện hoàn thành nhiệm vụ, không có được lợi ích như thế này đâu.
Cả đội thông qua, mau chóng cắt tiết mổ heo chia phần, nấu nước lột lông luộc heo, con nít phụ trách nhổ lông heo.
Vừa nghe đội hai mổ heo, ba đội còn lại cũng không nhịn được, tuy rằn Trương Căn Phát không ở nhà, nhưng đều la lối muốn ăn thịt heo, ăn thịt heo mới có sức làm việc!
Trương Căn Phát không vớt về được, bởi vì ông ta là phó đại đội trưởng, ở đại đội vận chuyển, cả ngày dính ở nhà ga xe lửa, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng cũng không rời đi được.
Đương nhiên còn phải học hỏi với đội hai, chỉ tiếc rằng, không phải heo của đội nào cũng có thể nuôi lớn như vậy.
Đội một có con heo một trăm lẻ tám cân, xem như tròn một trăm mười cân nên giết luôn, nhưng mà của đội ba đội bốn mới có bảy tám mươi cân!
Thật không biết bọn họ đã nuôi thế nào!
Chưa đến một trăm ba mươi cân điểm mua của hợp tác xã mua bán không thu, còn chưa đến một trăm mười cân thì không được phép giết mổ, đây là quy định Trương Căn Phát đặt ra để phối hợp với công xã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận