Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 184: Quẩy lên nào (2)

Chương 184: Quẩy lên nào (2)
Cô không nhẫn tâm nhìn nó chịu giày vò, nói: “Mẹ! Chúng ta ấp vài con gà con đi, đến lúc đó mang đến nhà mới nuôi.” Dù sao cô có sâu bọ ăn hoài không hết, nuôi thêm vài con thì đẻ trứng cũng nhiều, lại không cần ăn quá nhiều lương thực.
Trương Thúy Hoa vừa nghe cũng cảm thấy khả thi, trong nhà vẫn còn một con gà trống to, trứng gà đều là trứng giống, nhà mình không ấp gà con thì lãng phí rồi. Vì trứng giống có thể ấp gà con, nếu bán thường thì đắt hơn trứng gà bình thường, nhưng hợp tác xã lại cứng nhắc, bởi vì gửi đến thành phố bán cho dân thành phố ăn nên hoàn toàn không trả nhiều tiền.
Trước đây, có nhà cũng lấy trứng gà bình thường đổi lấy trứng giống, hai quả đổi một quả về ấp gà con. Hiện tại nhà nào cũng nuôi gà có hạn, cơ bản đều là hai ba con, nuôi nhiều cũng không có lương thực cho ăn nên cơ bản không ấp gà con, đều là mua từ những người gánh sọt chuyên bán gà con vịt con vào đầu mùa hè.
Trương Thúy Hoa dẫn theo Mạc Như đi lựa trứng gà, những quả có màu hồng óng ánh là loại trứng giống tốt nhất, vỏ trứng quá mỏng cũng không được, gà mái ấp nhiều nhất là ba mươi con gà con, nếu quá nhiều thì nó cũng không ấp hết. Nếu nhiệt độ không đủ thì trứng sẽ nứt, gà con bên trong cũng sẽ từ từ chết đi.
Trương Thúy Hoa lựa hai mươi bốn quả, Mạc Như tìm một cái rổ hư không có tay cầm, bên trong lót cám lúa mì và rơm lúa mì.
Hai người nhặt trứng gà bỏ vào trong, rồi để cái sọt dưới cây táo trong góc sân.
Con gà mái chạy thật nhanh đến như bị chọc huyết gà, vừa đặt cái mông xuống thì không nhúc nhích tý nào, cũng không dám ra ngoài nữa, tuyệt đối núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng mặt không biến sắc và gà cũng không đổi sắc.
Mạc Như nhìn thấy có quả trứng đang lăn lóc ở mép giỏ, cô định giúp nó đẩy qua lại, vừa đưa tay ra thì nó lập tức mổ ‘bụp’, cô đau đến mức la khàn giọng rồi nước mắt chảy đầm đìa, mu bàn tay cũng đỏ rồi.
Trương Thúy Hoa nhìn thấy: “Con gà ấp trứng cũng giống như chó cái mèo cái đẻ con vậy, con không được chạm vào.”
Mạc Như gật đầu, rưng rưng nước mắt: “Giờ con đã ghi nhớ rồi.”
Con gà mái kia còn đắc ý hung dữ trừng mắt nhìn cô với bộ dạng thách thức không sợ lớn chuyện.
Mạc Như: ... Vì mày là công thần nên tao không đánh mày nữa.
Chu Minh Dũ gánh nước trở về nhìn thấy bộ dạng cô đang rưng rưng nước mắt vừa cầm ngón tay nhỏ bé của mình, anh thấy xót biết bao, vội để thùng nước xuống: “Đi thôi, đi tìm cây cỏ gì tốt bôi lên.”
Anh kéo Mạc Như đi ra phía ngoài, ra khỏi cổng thì anh bảo cô lấy thảo dược từ trong không gian ra.
Mạc Như mò mấy lần mới lấy trúng... Thực sự là ban đầu Chu Minh Dũ nói cái này có ích nên cô mới cất giữ nhưng không có ghi tên lên, có những thứ bỏ vào nhưng quên mất hoặc là không nhận ra nữa.
Chu Minh Dũ giúp cô chà cây cỏ cho ra nước, rồi đắp lên bảo cô tự giữ lấy: “Lát nữa sẽ không thấy khó chịu nữa.”
Mạc Như rưng rưng nước mắt: “Nó cố ý trả thù, ban đầu em ghì nó muốn bỏ vào trong không gian nên chắc chắn nó mang hận.”
Chu Minh Dũ cười ha ha, sao vợ anh có thể càng ngày càng hài hước như vậy.
Nhà nào trong thôn không có bí mật, làm chút chuyện gì đó thì chỉ cần một bữa ăn là ai cũng biết hết. Ban đầu chuyện không ấp gà con cũng không có ai quan tâm, nhưng mọi người đã thay đổi suy nghĩ khi nghe nói Trương Thúy Hoa ấp gà con ở nhà, bọn họ nhốn nháo chạy đến đổi trứng giống. Hà Tiên Cô là người đầu tiên đến: “Nhà chúng tôi có tất cả ba con gà, thời gian này chỉ có hai con ấp trứng, tức chết đi được. Bà nói xem vừa dội nước vừa buộc gậy cho nó cũng đều vô dụng, thật là bế tắc. Muốn ấp trứng thì để nó ấp vậy.”
Trương Thúy Hoa đổi một quả trứng giống hai quả trứng gà theo quy tắc cũ.
Bà nghĩ một hồi rồi bảo Hồng Lí Tử đi hỏi gia đình bác gái và các dì, xem bọn họ có cần ấp gà con không, nếu cần thì phải khẩn trương để tránh bị người khác đổi hết.
Nhà bác gái nói đã có bốn con gà nên nuôi không nổi nữa, dì Ba nói tự ấp rắc rối quá nên đến lúc đó muốn đổi gà con, dì Tư nói để nghĩ xem.
Chẳng mấy chốc, những người khác nghe thấy đều đến để đổi trứng giống.
Thường thì thời điểm này người ta thật sự không nuôi gà trống, ăn lương thực thì nhiều hơn gà mái nhưng lại không biết đẻ trứng, ngoài việc có thể thu nhặt trứng giống thì quả là tồi tệ.
Gà gáy ư?
Có cái còi của đội trưởng rồi thì còn cần đến nó ư? Gió thổi hiu hiu nửa đêm còn gáy, thật khiến người khác ghét cay ghét đắng.
Thấy nhiều người đến đổi trứng giống, Trương Thúy Hoa đau xót vì trước đây đã gửi đến hợp tác xã nhiều như thế.
Thế nhưng hợp tác xã lại không trả tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận