Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 284: Bản lĩnh (4)

Chương 284: Bản lĩnh (4)
Chu Minh Dũ nói: “Dưới quê chúng tôi không mua nổi những thứ tốt như thế, anh phải tìm thứ rẻ nhất, tốt nhất là hai hào một cân. Dân quê chúng tôi không có lương, quanh năm suốt tháng sống dựa vào một con heo mấy con gà đẻ trứng, một xu tiền phải tách làm tám cánh hoa.”
Việc mua sắm như hôm nay ở trong thôn chưa bao giờ xảy ra.
Khâu Lỗi đồng ý: “Yên tâm đi, chắc chắn có.” Anh ta nói địa chỉ nhà cho hai người, trao đổi họ tên, cuối cùng nói: “Chúng ta phải đặt ám hiệu để tiện liên lạc.”
Mạc Như: Chắc anh xem phim gián điệp nhiều quá chứ gì?
“Sao anh muốn hợp tác với chúng tôi, xung quanh thôn người nhiều như thế, chúng tôi lại ở rất xa.”
Khâu Lỗi nói: “Đó là cô không biết thôi, đừng có mơ mười dặm xung quanh huyện lị, quản lý rất nghiêm ngặt, ngày nào cũng đến thôn hét to.”
Mạc Như nói: “Thôn của chúng tôi cũng như thế, hiện tại ngoài mấy quả trứng gà thì không lấy ra được thứ gì. Nông dân vừa không có tiền vừa không có lương thực, anh nói lấy thứ gì để đổi? Sau khi lương thực ít đi thì nuôi gà cũng ngày càng giảm, trứng gà cũng hết sạch.”
Cô cảm thấy đầu óc Khâu Lỗi không sáng suốt, nghĩ những điều quá tốt đẹp, lúc nào cũng cậy nhà mình có chút quan hệ, rồi tiện thể kiếm sống bằng việc đầu cơ tích trữ để có thể phát tài.
Ai cũng biết hiện tại cả xã hội đều nghèo túng, trong tay người dân không có lương thực và tiền, buôn bán những thứ tốt cũng không mua nổi, cùng lắm cũng chỉ đổi chút diêm quẹt, muối hay kim chỉ gì đó.
Khâu Lỗi đâu có nghe lọt lỗ tai, anh ta đã chán ngấy việc giả làm phòng trị an, hơn nữa sau này anh ta có thể cũng vào phòng trị an và như thế anh ta càng tiện đầu cơ tích trữ hơn, anh ta đã nghĩ rất kỹ và hoàn hảo thì làm sao có thể từ bỏ được?
Khâu Lỗi gấp gáp: “Anh có ý gì, qua cầu rút ván phải không?”
Chu Minh Dũ trả lời giúp Mạc Như: “Đương nhiên là không. Thời gian đầu chúng ta sẽ mười ngày gặp ngau một lần, tốt nhất là ở ngoài thành phố, lúc nào cũng vào thành phố dễ bị nhớ mặt.”
Khâu Lỗi: “Vậy thì mùng mười, mười hai, mười ba, chúng ta gặp nhau vào buổi trưa ở rừng cây dương, cách thôn Hạ Trang ba dặm về phía tây.”
“Buổi trưa không được, phải đến chiều, ban ngày chúng tôi phải đi làm.”
Khâu Lỗi đồng ý.
Chu Minh Dũ lại nói: “Mùng mười không được.”
“Tại sao không được?” Khâu Lỗi cũng không nổi nóng nữa.
“Vợ tôi có thể sinh em bé trong những ngày đó nên tất nhiên tôi sẽ không ra ngoài.” Ngày dự sinh của Mạc Như là từ ngày mười đến ngày mười lăm tháng bảy.
Khâu Lỗi hứ một tiếng: “Phụ nữ sinh em bé thì liên quan gì đến anh? Anh có thể sinh thay cho cô ấy không?”
Chu Minh Dũ: “Tôi không thể sinh thay cho cô ấy nhưng tôi ở bên cạnh cũng yên tâm hơn.”
Khâu Lỗi thấy anh thế này cũng không được thế kia cũng không xong, bận như một vị lãnh đạo nhưng cũng không có cách nào: “Đến lúc đó rồi tính, lo việc trước mắt cái đã.”
Chu Minh Dũ cười với anh ta: “Nếu có thể thì còn phải thu gom một ít giấy lộn.”
Khâu Lỗi sốt ruột: “Tôi buôn bán vật tư, chứ không phải thu đồng nát.”
Mạc Như: “Trong đồng nát cũng có hoàng kim, đến lúc đó thôn chúng tôi muốn mở một xưởng làm giấy.”
Khâu Lỗi vừa nghe thấy muốn mở xưởng làm giấy thì thấy hứng khởi: “Có thật không? Các người biết làm giấy ư? Có máy móc không?”
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Chúng tôi làm thủ công.” Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện máy móc, hơn nữa đội sản xuất làm nghề phụ là để trợ giúp cho sản xuất nông nghiệp, tuyệt đối không phải là muốn làm công xưởng, chính sách sẽ không cho phép.
Khâu Lỗi nghe bọn họ nói không có máy móc nên cảm thấy thật vô nghĩa, dân quê mùa sao lợi hại hơn anh ta được?
“Hiện tại chắc chắn không làm ra máy móc, trước kia tôi còn muốn mở xưởng làm giấy, xưởng in ấn ở huyện lị nhưng tất cả đều không được.”
Hiện tại, ở huyện lị Cao Tiến có xưởng bột mì, xưởng rượu, xưởng thực phẩm... nhưng không có xưởng làm giấy và xưởng in ấn, cũng không có xưởng dệt vải.
Anh từng muốn tham gia nhưng bị người nhà mắng tơi tả, nói làm xưởng là chuyện của quốc gia và tập thể, cá nhân không được tham gia bừa bãi.
Mạc Như: “Chúng tôi không dùng máy móc, trước hết là làm giấy thủ công, sản lượng không cao, chủ yếu là bán trong huyện.” Thực ra là để tự dùng riêng.
Khâu Lỗi cứ quấn lấy bọn họ và hỏi rất nhiều chi tiết, cuối cùng thấy mặt trời sắp xuống núi nên mãnh liệt giữ Chu Minh Dũ hai người ở lại một đêm.
Tất nhiêu là hai người không chịu rồi, bọn họ còn phải về nhà có rất nhiều việc, từ chối ý tốt của anh ta, hai người chào tạm biệt và rời đi.
Khâu Lỗi cũng mừng khấp khởi quay về, bốn giờ rưỡi hợp tác xã bắt đầu kiểm tra sổ sách, kết toán và bán sạch hàng trong ngày, thời điểm này rất bận rộn, đúng lúc anh ta phải đi xem có thể bắt bẻ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận