Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1087: Cuộc vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa (2)

Chương 1087: Cuộc vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa (2)
Điều mà Chu Minh Dũ lo lắng là mấy người trong lòng không cam tâm như Trương Căn Phát, sẽ nhân cơ hội này làm mưa làm gió, đến lúc đó khó tránh sẽ phiền phức.
Quan trọng nhất là mong rằng công xã không có sóng gió gì là được, chỉ cần công xã yên ổn, thì đại đội mình cũng không có gì đáng sợ.
Chỉ sợ là chuyển giao quyền lực ở trong nội bộ công xã xuất hiện vấn đề, thì hơi phiền phức.
Chu Thành Chí thắc mắc nói: “Chủ nhiệm Lâm à, nói là bắt sản xuất nông nghiệp, vậy thì bây giờ đang bận rộn nông nghiệp mà.”
Lâm Tư cười nói: “Đội trưởng Chu không cần phải nôn nóng, các lãnh đạo chắc chắn có quy trình mà.”
Chu Thành Chí cũng không nói gì nữa.
Bọn họ không nhìn thấy Liễu Hồng Kỳ và Tương Ngọc Đình, nhưng mà hỏi thăm được thông tin muốn hỏi thăm từ chỗ Lâm Tư cũng không uổng chuyến đi này rồi.
Sau này đại hội công xã vẫn tổ chức như thường, điều truyền đạt chính là vận động giáo dục chủ nghĩa xã hội nông thôn, yêu cầu lúc rảnh rỗi nông nghiệp thì bắt tư tưởng, đồng thời làm sản xuất nông nghiệp, củng cố kinh tế tập thể, khôi phục và phát triển sản xuất nông nghiệp. Thông qua vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa, muốn nâng cao giác ngộ tư tưởng chính trị của các cán bộ và người dân, đồng thời phải chỉnh lý lại những tư tưởng lệch lạc.
Ruộng tự canh mà để lại cho các thành viên theo điều 60, được hạch toán trở lại, những người chia nhiều, chia thêm, hoặc là đất hoang không đáng thì đều chỉnh lý lại thông qua giáo dục.
Đồng thời cũng phải kiểm tra vấn đề tác phong của cán bộ, vấn đề sinh hoạt của người dân, kiểm tra giám sát lẫn nhau…
Sau khi đại hội kết thúc, tiếp tục bận rộn nông nghiệp, những khoảng trống rảnh rỗi nông nghiệp, yêu cầu các đại đội tự tiến hành vận động giáo dục xã hội chủ nghĩa, sau khi rảnh rỗi nông nghiệp, thì phải lấy công xả làm đơn vị để tiến hành giáo dục chủ nghĩa xã hội.
Sau khi kết thúc đại hội công xã, thì chính là cuộc họp của bản thân các đại đội.
Chu Thành Chí là người không thích họp nhất, cho dù có chuyện cũng nói ngắn gọn, vài câu là đã nói xong rồi.
Lần này cũng không ngoại lệ, buổi sáng bận rộn cả ngày, buổi tối đến trường để đi họp.
Ở trong trường có bàn ghế, không cần phải mang theo, tiện lợi.
Chu Thành Chí gõ nhẹ túi thuốc vào đế giày, “Nội dung họp thì lúc ở công xã cũng nói rồi, tôi cũng không nói nhiều, chỉ có một câu, kiểm tra lại một chút ăn mặc quần áo, phong cách làm việc của mình, quần áo xanh xanh đỏ đỏ thì đừng mặc nữa, nói chuyện nói tục đều phải chú ý, đừng để người ta bắt được nói là tác phong sinh hoạt không tốt, tạo các mối quan hệ bậy bạ gì đó.”
“Ngoài ra cũng không có gì đáng để nói nữa, nếu như ai có ý kiến, thì đề ra ngay đây, nếu như muốn đổi công việc trở thành cán bộ, nói một lý do ra, nếu như mọi người chúng ta đều đồng ý thì cũng không có gì là không được. Nếu như ai chơi xấu ở phía sau, thì mọi người sẽ không chịu đâu.”
Bọn họ cũng có kinh nghiệm rồi, mỗi lần làm vận động, đều có những người lén lút đâm sau lưng, không phải là trả thù người khác thì chính là chơi xấu muốn kéo người khác xuống để mình lên lại.
Nếu như không phải không có khả năng không có thủ đoạn, ai mà không muốn làm cán bộ chứ?
Làm cán bộ có thể quản lý nhiều người như vậy, có thể chia công việc định điểm công tác, oai phong đến nhường nào.
Ông ta nói như vậy một cái, mọi người cười phá lên: “Đội trưởng yên tâm đi.”
Lúc này có người la lên: “Đội trưởng à, còn có một việc sao ông không nói.”
Chu Thành Chí thấy là Chu Bồi Công chồng của nhà Đan Điệp Cầm, ông ta nói: “Có chuyện gì không nói?”
Chu Bồi Công nói: “Ở trên đó muốn thu lại ruộng tự canh, có phải chúng ta cũng phải nộp về không?”
Nhiều người trong thôn không thích trồng ruộng tự canh nữa.
Bởi vì trong thôn bây giờ có vườn trái cây, vườn trái cây có vườn rau, cây trái rau củ thì không thiếu để ăn. Rau mà người khác trồng đó, tốt hơn nhà mình tự trồng, trông xanh mướt.
Có người bèn cảm thấy nếu trong thôn đã có thì thôi, chi bằng dùng điểm công tác để đổi rau ăn, nhà mình cũng không cần trồng nữa.
Vậy nên Chu Bồi Công vừa nói, liền có người đồng tình.
Điều này nếu như để người khác nghe thấy, thì đó là tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người ngoài thôn được tranh giành ruộng tự canh, vừa nghe nói muốn rút lại ruộng tự canh về, thì người nào người nấy đều đau lòng lắm.
Bọn họ thì hay rồi, chủ động trả về!
Chu Thành Chí suy nghĩ một chút, “Ruộng lớn, không chịu trồng thì trả về, những cái ruộng mà nhỏ lẻ ở xung quanh, của ai thì người nấy tự trồng. Không thích trồng thì trồng cây, trồng hoa, dù gì cũng không ai ép là phải trồng mới được.”
Có mấy người thì thầm một chút vậy còn được.
Nói xong rồi, đến lượt kế toán nói vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận