Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 613: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng

Chương 613: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng
Chương 613: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng
Thì ra kể từ sau khi Chu Thành Chí từ chối mượn lương thực, các xã viên của đội ba đội bốn đói đến mức muốn thay đổi hiện trạng, suốt ngày nhìn chằm chằm nhà ăn và nhà kho của đội hai, cứ như bọn họ còn rất nhiều lương thực.
“Không chỉ là nhà kho, nghe nói trong nhà các xã viên vẫn còn.”
“Đây có gọi là tự ăn chia, giấu giếm sản lượng hay không?”
“Bọn họ đập rất nhiều bánh khoai lang, phơi rất nhiều khoai lang khô, còn xay rất nhiều bột khoai lang, họ hoàn toàn không ăn hết nhưng đủ cho chúng tôi ăn.”
“Đi đòi bọn họ, nếu bọn họ thấy chết không cứu thì chúng ta cứ ăn vạ nhà ăn không đi đâu hết, đến nhà ăn của bọn họ lấy cơm.”
Có người đến nhìn nhà ăn của đội hai, kết quả phát hiện đội hai lại gây rắc rối.
Bọn họ vừa ăn sủi cảo thịt heo, rồi lại chuẩn bị bún, nói muốn ăn bún hầm xương và huyết lợn.
Xem các người còn ăn được, chúng tôi sắp chết đói rồi, các người còn ăn cái này.
Hai đội bọn họ giết con lợn làm sủi cảo nhân thịt, luộc trong nước rồi ăn. Sau khi nước sôi thì vứt xương đi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải cho bún vào hầm ăn, cho dù có muốn cho vào cũng không có bột.
Hơn nữa, bọn họ thấy mệt mỏi và phiền phức nên không làm, không thể cứ để bọn họ làm cho người khác ăn, đúng không?
“Đừng để bọn họ xay nữa, ở đó cũng có khẩu phần lương thực của chúng ta, xay rồi thì chúng ta ăn gì?”
“Ăn bún thôi, bọn họ ăn gì chúng tôi ăn nấy.”
Mọi người đồng thanh la hét muốn đến đội hai.
Tất cả đều nghe theo triết lý của Trương Căn Phát, biết rằng nếu có được đội hai thì có được đội một, còn nếu không có được đội hai thì đội một vẫn giữ nguyên quan điểm, đội hai có so sánh thì bọn họ cũng không có cách nào khác.
thì có thể thắng được đội tiếp theo.
Hơn nữa, đội một có một số người không nói lý lẽ, nếu nói đội hai là con lừa cứng đầu thì đội một là kẻ lỗ mãng.
Vậy nên chỉ có thể đột phá từ đội hai.
Từ hôm qua, bọn họ đã dốc sức đợi đội hai nấu bún xương rồi đến mang về ăn, nếu không cho thì làm ầm ĩ lên, nếu không cho bọn họ ăn thì những con lừa cứng đầu của đội hai cũng không được ăn.
Hôm nay, những kẻ lười biếng và những người phụ nữ lười biếng của cả hai đội không làm gì cả mà chỉ cho các trẻ em trông chừng, chỉ cần đội hai hầm xong bún ở nhà ăn thì nhanh chóng báo cáo.
Thực ra, căn bản không cần báo cáo, dù sao muốn ăn cơm thì gõ mõ, cả thôn đều nghe thấy.
Vậy nên có cảnh tượng này, các xã viên đội hai chưa đến phía trước thì đã bị đội ba đội bốn đẩy ra phía sau.
Bọn họ ồn ào, cố gắng chen lên trước, la hét trong miệng: “Xếp hàng đi, xếp hàng đi, đừng có chen lấn.”
Đội hai thấy vậy lập tức phản ứng, những phụ nữ phụ trách nấu ăn ở nhà ăn cũng hắng giọng hét: “Cường đạo giật cơm rồi, thổ phỉ vào thôn rồi.”
Sau tiếng la hét, nam nữ già trẻ của đội hai cầm gậy, xẻng, móc chạy ra ngoài.
Triệu Hóa Dân, Trần Phúc Lộc, Trần Kiến Thiết, Trương Thành Phát, Chu Minh Phương, Trương Kim Mãn và những người khác xếp ở hàng đầu, bọn họ giơ chậu sành trong tay, hét to: “Đều là cùng một đội, đừng có như thế, các người nói gì thế, ai là cường đạo? Chúng ta là anh chị em, là xã viên tốt của công xã.”
Chu Thành Chí dẫn người đến phía trước lạnh lùng nói: “Các người đang làm gì thế? Ai cho các người đến đây?”
Triệu Hóa Dân cười khinh rẻ: “Đội trưởng Chu đừng giận, chúng ta đều là anh chị em, cũng không thể chỉ các người ăn ngon uống đã, còn chúng tôi ăn không khí, đúng không?”
Trần Kiến Thiết cũng la to: “Đội trưởng! Ông đừng giận chúng tôi, các người rộng lượng, chỉ là chúng tôi đói quá, dù thế nào cũng là tình cảm của cả đội, cho chúng tôi miếng cơm ăn.”
Chu Minh Quốc, Chu Minh Thanh, Chu Minh Nguyên và những người khác chạy đến, mắng chửi: “Muốn đánh nhau phải không?”
Thủ kho Chu Minh Phương của đội bốn la to: “Đừng đánhm chúng ta là một gia đình, đánh cái gì chứ, khó coi lắm.”
Người tính điểm Trương Kim Mãn của đội bốn hét lên: “Đúng thế! Chúng tôi đói đến mức sống dở chết dở, sức ăn của các người như một con nghé nhỏ, chúng tôi làm sao đánh bại các người được, đánh không lại.”
Chu Thành Chí quát: “Trần Phúc Hải! Chu Ngọc Quý!”
Trần Phúc Hải biết chuyện này, thậm chí còn lửa cháy thêm dầu. Chu Ngọc Quý không ủng hộ nhưng cũng không ngăn cản, nên chỉ có thể giả vờ không biết.
Lúc này, người của đội hai chỉ đích danh gọi hai người họ khắp thôn, bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước ra.
Chu Thành Chí nhìn hai người bọn họ: “Các người có ý gì?”
Chu Ngọc Quý toát mồ hôi lạnh: “Anh! Em thực sự không biết.” Ông ta vội hét vào mặt các xã viên đội bốn: “Làm gì thế? Mau giải tán đi. Đừng có không biết xấu hổ khiến người khác thấy khó chịu.”
“Đội trưởng! Chúng tôi cũng muốn ăn bún.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận