Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 924: Mang ơn (5)

Chương 924: Mang ơn (5)
Đùng một cái, đại đội Tiên Phong cưới con dâu gả con gái, tiền bạc còn cao hơn, người ngoài nói không cần sính lễ cũng phải làm thông gia với thôn chiến sĩ thi đua.
Bánh ngô hấp cứu trợ được phân phát cho thôn Đinh Gia, cụ Đinh cầm chiếc bánh ngô hấp làm từ hỗn hợp này, cảm kích nước mắt ròng ròng.
Vợ và các cháu trai của ông đến thôn Chu gia một chuyến, mang về một giỏ rau và bánh ngô hấp cứu mạng, thoạt nhìn là biết nhà thông gia không nỡ ăn, để dành ứng phó nhu cầu bức thiết, nhưng thật ra là cứu mạng sống nhà họ Đinh.
Với sự rộng rãi hào phóng, người nhà lại phàn nàn nhà thông gia keo kiệt, thiên vị, con gái vẫn chưa đi thì người nhà đã bắt đầu tranh giành, ông cũng làm tổn thương con gái mình, ông cảm thấy rất hổ thẹn, sau này không còn mặt mũi nào nhìn thông gia nữa.
Tức giận và xấu hổ, ông còn bắt đầu tuyệt thực, chê ít thì các người tự ăn đi.
Sau đó, là con trai và con dâu liên tục xin lỗi ông, vợ và cháu trai khóc lóc van xin nên ông bắt đầu ăn cơm.
Hiện tại xem ra không phải chiến sĩ thi đua người ta thấy chết không cứu, người ta làm việc lớn, cứu càng nhiều người hơn.
Ông cụ Đinh kính cẩn cầm chiếc bánh ngô hấp trên bàn, vái lạy, bảo cả nhà cùng dập đầu.
Con trai hai và hai cô con dâu chưa muốn động đậy, nghĩ rằng ông cụ Đinh đang kiếm chuyện để làm.
Ông cụ Đinh thấy bọn họ như vậy, lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào bọn họ mắng: “Đúng là không có lương tâm, người ta đã cứu mạng gia đinh chúng ta, chúng ta cảm ơn, dập đầu thì có làm sao? Giống như các người, sau này có chuyện gì, đừng nói là người ta không vui vẻ giúp đỡ, người ta có giúp thì tôi cũng không dám nhận sự giúp đỡ, thật xấu hổ.”
Lúc này con trai và con dâu mới ấm ức quỳ xuống, bọn trẻ thì lại rất vui, dù sao cũng đã quen với việc quỳ lạy trong dịp tết, bảo cúi đầu lạy thì cúi đầu lạy.
Sau khi lạy xong, ông cụ Đinh tiếp tục lạnh lùng trách mắng: “Lúc trước tôi không nói gì, hôm nay tôi nói thẳng. Nếu sau này có người nào nói nhà thông gia không tốt, để tôi nghe thấy lời này thì cút ra ngoài, mặc kệ là trai hay gái, tôi không phải là kẻ tàn nhẫn không có lương tâm, đứa con hiếu thảo khó tìm, nhưng kẻ vô ơn thì không thiếu.”
Bà Lý hoảng hốt, cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy ông cụ tức giận đến vậy, vội vàng khuyên răn: “Không có ai nói gì cả, ai cũng cảm kích hết, ông tức giận gì chứ.”
Con trai cả và con dâu im lặng như trái hồ lô, con trai thứ hai và con dâu nhanh chóng trấn tĩnh ông.
Anh hai Đinh cười nói: “Ba, ba đừng giận, nhà họ Đinh chúng ta chưa bao giờ có kẻ khốn nạn như thế. Chúng ta phải cảm kích, con còn nói với vợ, sau này phải làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều điểm công tác, cũng tìm cơ hội báo đáp cho nhà cô hai.”
Con dâu hai cũng vội hùa theo: “Ba, như thế này, sau này ba nói gì thì nghe theo vậy.”
Lúc này ông cụ Đinh mới thấy thoải mái trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy bản thân không thể quá mềm lòng, nếu không thì sẽ bị con trai con trai cưỡi lên đầu, không coi ông là chủ gia đình. Ông cũng hiểu rõ rồi, bản thân và bà cụ một lòng nghĩ cho con cháu, có miếng ăn đều nhường cho họ, nhưng họ không chỉ vô ơn mà ngược lại còn cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Thậm chí còn không nỡ để họ đói.
Nếu không phải muốn ông đi tìm cô gái thứ hai ăn cơm, sau đó cũng sẽ không nhận sai xin ông ăn thứ gì đó.
Ông cũng nhận ra điều này khi cận kề cái chết, có một sự giác ngộ vượt qua sự sống và cái chết. Lúc đó ông nằm trên giường đất sắp chết đói, chính nhà thông gia đã cứu lấy ông. Bản thân là một ông già, nếu không cứng rắn thì theo thời gian tuổi già sức yếu, con trai con dâu sẽ chán ghét, đến lúc đó chỉ có đói chết mà thôi.
Mang bánh ngô hấp về, ông chứng kiến ​​cảnh hai cô con dâu giành lấy của con gái ruột của mình để dành cho con trai và họ ăn. Sau khi biết chuyện, ông cụ Đinh lại nổi cơn tam bành: “Tính xấu đó đâu mà ra? Sau này con trai con gái trong nhà đều như nhau, công xã bảo đảm ai cũng nhận được bánh ngô hấp, không cho phép cán bộ nào được cắt xén, sao các người con ghê hơn cả cán bộ? Cán bộ còn không dám cắt xén, tật xấu ở đâu ra thế? Nếu như thế thì báo cho chủ nhiệm an ninh, lôi ra ngoài diễu hành.”
Hai cô con dâu sợ tới mức câm như hến, không dám giở trò gì.
Bánh ngô hấp gia đình nhận hàng ngày đều giao cho ông cụ Đinh phân phát, mỗi người một phần, con gái cũng được phần.
Bắt đầu kể từ hôm nay, ông đặt ra một quy tắc mới, mọi người đều có phần ăn, không ai được phép chỉ cho con trai ăn mà không cho con gái ăn.
Khi tình hình ở huyện Cao Tiến đang khá lên thì các huyện khác trong vùng lại xảy ra nạn đói trầm trọng, bệnh phù thũng ngày càng nghiêm trọng, số người chết tăng chóng mặt.
Lúc này, bí thư Cao Thụy Dương, người có kinh nghiệm cứu trợ thiên tai, được tỉnh ủy trực tiếp điều động làm phó bí thư khu vực, trực tiếp phụ trách công tác cứu trợ thiên tai toàn khu vực.
Cao Thụy Dương được thăng chức rồi, lập tức ra lệnh cho hai chiến sĩ thi đualà Chu Minh Dũ và Mạc Như truyền dạy kinh nghiệm cứu trợ thiên tai cho công xã Hồng Kỳ.
Bí thư Lữ, người được thơm lây thăng chức, ngồi trên chiếc xe jeep cũ của huyện ủy và đích thân gửi các cờ thi đua chiến sĩ thi đua cứu đói và chiến sĩ thi đua kiểm soát châu chấu cho đại đội Tiên Phong do ủy ban tỉnh ban hành, đồng thời vui mừng khích lệ cô: Đồng chí Mạc Như, tất cả mọi người ủy ban địa phương và toàn huyện đều cảm kích cô, tiếp tục tiến lên.”
Mạc Như điềm tĩnh nhận cờ thi đua, mỉm cười: “Bí thư, tôi có thể xin một phần thưởng được không?”
Thư ký Lữ sửng sốt một chút, sau đó bật cười, “Mạc Như đồng chí, cô nói đi.”
Không giống như nữ chiến sĩ thi đua lần trước, lần này tưởng chừng như là anh hùng của huyện Cao Tiến chăng!
Từ khi tạo ra bánh ngô châu chấu hấp, bệnh phù nề ở huyện Cao Tiến đã được kiểm soát tốt, không còn hiẹn tượng người chết đói xuất hiện nữa. Nếu không thì Thư ký Cao cũng không thể lên chức, cũng không thể thăng quan tiến chức.
Cho nên đừng nói Mạc Như muốn phần thưởng, mà bất kể phần thưởng lớn như thế nào chỉ cần anh có thể lấy được, tuyệt đối không mập mờ, úp úp mở mở.
Anh thắc mắc không biết Mạc Như được thưởng máy khâu rồi, xe đạp rồi, có lẽ muốn một chiếc đồng hồ hay máy nghe đài?
Đây đêù là những hàng hóa cao cấp mà có tiền cũng không mua được, bắt buộc phải có phiếu, nhưng những loại phiếu này đến tay các hộ liên quan còn chưa đủ cơ bản là không lưu thông trên thị trường, chứ đừng nói đến dưới thôn quê.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi người đều bị Mạc Như làm cho sửng sốt, cặp vợ chổng này làm sao dám yêu cầu như vậy chứ? Mỗi lần đều muốn trên đầu thư ký.
Lúc đầu, Chu Minh Dũ muốn thư ký Cao cho vợ hắn thịt lợn ăn, bây giờ Mạc Như muốn cái gì?
Những cán bộ đi theo thư ký Lữ và cán bộ xã đều hai mắt tròn xoe nhìn Mạc Như chằm chằm, băn khoăn không biết cô muốn được phần thưởng gì.
Mac Như lại rất điểm tĩnh không căng thẳng, cười nhẹ, “Thư ký tôi muốn nhờ ngài cho đại đội chúng tôi một chỉ thị, đợi khi huyện Cao Tiến chúng ta có một chiếc máy kéo, chúng tôi hy vọng có quyền ưu tiên mua trước.”
Cày, cào, gieo trồng, kéo lương thực...cái nào cũng được, không vấn đề, nhưng máy kéo là thần khí nông nghiệp, bắt buộc phải đặt mua.
Cô từng nghe Chu Dũ nói qua là máy kéo nội địa đã được đưa vào thị trường vào mùa đông năm 1959, ước chừng vẫn chưa đến chỗ bọn họ, nhưng cô phải đôn đốc một chút.
Lữ thư ký lại sững sờ một giây, sau đó cười ha ha, vỗ tay khen ngợi: “Chiến sĩ thi đua đúng là chiến sĩ thi đua, có tư tưởng có giác ngộ, có ý thức và có hành động, đây là một chiến sĩ thi đua tốt, có đảng có dân luôn ở trong tim!”
Trương Căn Phát vỗ tay mạnh mẽ và lớn tiếng lặp lại lời của thư ký Lữ, gần đây ông ta rất đói, từ khi ông ta tham gia đội tìm kiếm lương thực, Chu Thành Chí đã cắt khẩu phần lương thực của thôn làng xuống còn một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận