Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1132: Nhân viên nữ (4)

Chương 1132: Nhân viên nữ (4)
Mạc Như cảm ơn ông ta, rồi đi tìm Chu Minh Dũ.
Cổng ký túc xá cũng như thế, chỉ có cửa tò vò chứ không có cửa lớn, vừa đi vào là một cái sân rộng. Bên trong là những dãy nhà gạch đỏ xây nửa cũ nửa mói, có một cây to ở chân tường và trong sân. Hai bên cửa ký túc xá là một bồn hoa rộng một mét, chủ yếu là hoa hồng, hoa khoai lang, một chùm hoa màu đỏ. Giờ chưa đến lúc hoa nở nên chỉ mọc vài nụ nhỏ.
Trước nhà có một cây ngô đồng to mười mấy năm tuổi đang nở những chùm hoa màu tím, rất đẹp và ngọt ngào khiến cho đàn ong vù vù bay đến.
Mạc Như thấy bên trong yên tĩnh, có lẽ là đã đi làm hết rồi, cô đi thẳng đến phòng thứ ba.
Cánh cửa đang đóng, cô đẩy cửa ra thấy không có ai bên trong, nhưng nhìn thoáng qua cô đã nhận ra giường của Chu Minh Dũ nên đi vào chờ. Cô nhìn thấy hộp cơm và tách trà của anh trên bàn sát cửa sổ phía nam, có vẻ như cũng không phải là đi ăn cơm.
Cô ngồi trên tàu lửa một ngày rưỡi nên rất buồn ngủ, cô nằm lên chiếc giường của anh với nguyên bộ đồ trên người và chợp mắt một lúc
Nào ngờ vừa chợp mắt đã ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, cô bị đánh thức bởi tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ bên ngoài, cô ta có nụ cười rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác dường như cô ta đang hắng giọng.
Mạc Như nghe cô ta nói: “Đúng rồi Chu Minh Dũ, tôi còn biết trên đường Nhân Dân có một nhà sách lớn, ngày mai chúng ta đến đó được không?”
Chu Minh Dũ: “Chắc không, ngày mai tôi còn phải... Đồng chí Hà Mẫn, cô làm gì thế?” Sau đó là một tiếng rầm, có lẽ là do anh đạp vào chậu rửa mặt ở bên ngoài cửa.
Mạc Như thức giấc rồi, nhíu mày ngồi dậy, lúc này mới nhận ra trời đã chạng vạng rồi, trong phòng tối om nhưng bên ngoài vẫn còn sáng.
Cô xoa đầu, vẫn còn buồn ngủ.
Bên ngoài vang lên tiếng cười của người phụ nữ, quở trách: “Thật ngại quá, không đứng vững. Nói chứ một người đàn ông như anh thì sợ gì, tôi lại không ăn thịt anh, chúng ta cùng đến nhà ăn ăn cơm đi.”
Mạc Như nghe giọng nói Chu Minh Dũ có hơi lạnh lùng: “Thôi, tôi phải đi tìm Trương Khánh Chúc ăn cơm.”
Nghe giọng nói anh, Mạc Như lại nằm xuống ngủ tiếp.
Nào ngờ người phụ nữ tên Hà Mẫn kia vẫn chưa thôi, lại cứ bla bla cười nói muốn cùng Chu Minh Dũ đi tìm Trương Khánh Chúc ăn cơm, còn nói là cô ta không muốn quay về lấy hộp cơm, mượn của Chu Minh Dũ dùng đỡ, bảo anh và Trương Khánh Chúc dùng chung một cái.
Chu Minh Dũ rất bực bội, nhưng giọng nói vẫn rất lịch sự, anh chỉ nói: “Xin lỗi, hộp cơm của tôi chỉ có vợ con tôi dùng, không cho người ngoài mượn được.”
Hà Mẫn lập tức bĩu môi, chế giễu: “Ái chà, anh xem anh nhỏ mọn chưa kìa, chẳng qua là tôi lười quay về lấy hộp cơm nên mượn của anh dùng, anh nhắc đến vợ con làm gì, đúng là nhạt nhẽo.”
Nói xong, cô ta quay lưng ngẩng đầu ôm hai quyển sách bỏ đi.
Chu Minh Dũ ôm cuốn sách mà hôm nay vừa đến nhà sách mua đi vào ký túc xã, đi vào phòng tối om, anh cũng không bật đèn, đặt sách lên bàn, cầm hộp cơm định đi lấy cơm.
Đi được hai bước đột nhiên ý thức được điều gì, anh quay người lại nhìn về phía giường của mình.
“Mạc Như!” Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét lên, chạy đến: “Sao em lại đến đây?”
Anh cũng không đè lên thật, tay chân chống đỡ, anh ôm cô vào lòng và mừng rỡ nhìn cô.
Trong phòng tối om, nhưng đôi mắt cô long lanh ngấn nước, sáng rực.
Mạc Như: “Em phải đến xem chồng em có phải bị hồ ly tinh dụ dỗ rồi không?”
Chu Minh Dũ cười, hôn cô: “Em chính là hồ ly tinh đấy.” Anh kéo cổ áo cô lại gần hôn thắm thiết.
Anh cứ hôn làm Mạc Như thở hổn hển, không đẩy ra được, đành phải nói: “Đừng có như thế, anh mau đi lấy cơm đi.”
Chu Minh Dũ bịn rịn không chịu dậy: “Mọi người còn không trả tiền thì ngày mai anh phải về nhà rồi.”
Có biết là người ta nhớ nhà rồi không?
“Vốn định đi chuyển tiền, bác cả đội trưởng xót phí chuyển tiền nên bảo em mang đến đây.” Giọng nói Mạc Như dịu dàng, cứa vào tim anh như chiếc bàn chải nhỏ.
Lúc này, Trương Khánh Chúc đẩy cửa đi vào, bật đèn cái “bụp”, nhưng Chu Minh Dũ ở trên giường làm anh ta giật mình: “Ôi trời, Minh Dũ ở đây à, sao không bật đèn lên làm tôi hú hồn. Chẳng phải anh đi dạo với Hà Mẫn... rồi… mà, chà, anh...”
Giọng anh ta đầy ẩn ý, ​​lúc đầu anh ta giật mình, sau đó nhìn thấy người phụ nữ thì lại càng thêm khiếp sợ.
Mới đầu nghĩ Chu Minh Dũ hẹn hò với Hà Mẫn trên giường, sau đó phát hiện không phải Hà Mẫn mà là Mạc Như, sự thay đổi này thực sự khiến anh ta trở tay không kịp.
Anh ta vội cầm hộp cơm của Chu Minh Dũ, khuôn mặt đỏ bừng: “Mạc Như đến rồi à, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi lấy cơm cho hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận