Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 692: Đòi nợ (2)

Chương 692: Đòi nợ (2)
Chương 692: Đòi nợ (2)
Mạc Ưng Tập không tin: “Chị, có thật không?”
Mạc Như chớp mắt, gật đầu, nói với Mạc Ưng Tập: “Đi thôi, chúng ta đến nhà bí thư.”
Tất nhiên là Mạc Ưng Tập ủng hộ, dẫn cô chạy đến nhà Thôi Phát Trung.
Nhà Thôi Phát Trung ở gần đại đội, đại đội và các đội sản xuất chiếm cứ căn nhà chính của tổ tiên nhà họ Mạc, năm lối vào ba hàng, khoảng hơn một trăm năm mươi căn phòng lớn nhỏ.
Nhà Thôi Phát Trung chiếm một khoảng sân đẹp đẽ và tinh tế khác, là một ngôi nhà đơn lẻ, vách tường xây bằng gạch mài mối nối, trong sân trồng đầy cây trái và hoa cỏ, môi trường rất yên tĩnh.
Tất nhiên hiện tại những hoa cỏ quý kia đã bị nhổ bỏ, chỗ trống trồng rau hẹ, cải bó xôi hoặc nuôi gà vịt.
Lúc sắp đến nhà Thôi Phát Trung, vừa khéo gặp phải cô gái mũm mĩm kia.
Mạc Ưng Tập: “Thôi Dược Tiến, ông nội mày đâu?”
Mạc Như: Thôi Dược Tiến! Cái tên cũng đáo để thật.
Thôi Dược Tiến nhìn Mạc Như rồi nhìn Mạc Ưng Tập: “Tập, mày tìm ông nội tao làm gì?”
Tất nhiên cô bé không thể nói cho Mạc Ưng Tập biết, sau khi ông nội về nhà đã nổi giận, đập một cái bát, còn mắng chửi xối xả nhà họ Mạc từ trên xuống dưới dù sống hay chết, còn nói sẽ có một ngày bóp chết cả nhà, chiến sĩ thi đua vô tích sự gì đó cũng phải lật đổ.
“Chị tao là chiến sĩ thi đua, muốn thay mặt công xã tìm cán bộ đại đội hỏi công việc.” Mạc Ưng Tập vỗ ngực: “Đây là vấn đề công việc rất nghiêm túc.”
Thôi Dược Tiến không hiểu, nói: “Ở nhà ông nội bảy.”
Mạc Ưng Tập: “Ông ta ở nhà ông bảy làm gì?”
Thôi Phát Phúc, ông nội bảy của Thôi Dược Tiến, là em họ của Thôi Phát Trung, năm ba mươi tuổi qua đời vì một cơn bạo bệnh, để lại cô nhi quả mẫu, con trai duy nhất năm nay bảy tuổi, Thất Tần Quế cũng vẫn luôn chưa tái hôn.
Bọn họ có đội chăm sóc, cuộc sống cũng không tệ.
Ông ta chỉ là một bí thư đại đội, không có việc gì lại đến nhà góa phụ thì không thể nào nói rõ được, cho dù có chuyện gì thì ông ta cũng không nên đi, có thể bảo chủ nhiệm phụ nữ hoặc những bà vợ khác đi.
Dù sao cũng phải tránh nghi ngờ.
Thôi Dược Tiến: “Tao không biết, có lẽ là ông nội bảy cần giúp đỡ gì đó.”
Mạc Ưng Tập kéo Mạc Như chạy đến nhà Thôi Phát Phúc, cần phải đi vòng qua cái sân này, sau đó trờ về thôn cách nhà Thôi Phát Phúc không xa.
Thôi Dược Tiến sốt ruột: “Này, các người đừng đi, ông nội đang tức giận.”
Mỗi lần ông nội đến nhà ông nội bảy, nếu như người khác hỏi đến thì ông ta sẽ nổi giận mắng chửi, thậm chí còn đánh người. Lần trước bác cả bị ông nội đánh một trận bởi vì nói ông nội không tốt, lúc nào cũng đến ông nội bảy, hiện tại nếu Tập đi thì chẳng phải là càng bị đánh ghê hơn?
Cô bé đuổi theo đến trước cổng nhà Thất Tần Quế, trong ngõ hẽm không có đứa trẻ nào chơi đùa, cổng lớn đang mở rộng, trong sân càng yên tĩnh không có ai, chỉ có vài con gà đang mổ thức ăn, trong nhà chỉ có âm thanh mơ hồ không rõ vang lên.
Tiếng “bốp bốp bốp” vang lên, còn có tiếng kêu la đau đớn,, Thôi Dược Tiến thì thầm trong lòng: Thấy chưa, ông nội đang nổi giận đánh người đấy, nếu Tập đến thì sẽ bị đánh chết thôi.
Thôi Dược Tiến định kéo Mạc Ưng Tập đi thì nghe thấy ông ta gân cổ quát: “Bí thư! Bí thư!” Sau đó cố ý làm cho cửa kêu cót két.
Lúc này, trong phòng lại vang lên âm thanh, có thể là bị đánh thê thảm rồi, gân cổ gào thét rất đáng sợ, ngay sau đó có người từ trong phòng chạy ra.
Thôi Dược Tiến hoảng hốt mặt trắng bệch: “Chạy mau.”
Mạc Như đứng ở phía tây cổng lớn, tầm mắt có thể nhìn ra ngoài cùng của bức tường phù điêu, nhìn Thôi Phát Trung vừa chỉnh sửa áo quần vừa đi ra ngoài, phía sau có một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vừa cài cúc chiếc áo khoác xéo kiểu cũ vừa đi theo phía sau, đi đến cổng cô ta đứng yên, mắt nhìn Thôi Phát Trung đi ra ngoài.
Thôi Phát Trung đi vòng qua bức tường phù điêu, nhìn thấy Mạc Như và hai đứa trẻ, vẻ mặt vốn định nổi nóng có chút kỳ lạ.
“Là cô ư? Có chuyện gì?”
Mạc Như nói: “Đếm tìm phiếu mua vải, phiếu mua bông hàng năm của nhà tôi.”
Hiện tại gia đình đã không tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp nữa, ăn no mặc ấm là được rồi, điểm công tác quản khẩu phần lương thực, phiếu mua vải và phiếu mua bông quản ăn mặc và chăn đệm.
Thôi Phát Trung nói: “Đội trưởng đội sáu chẳng phải nói rồi sao, đến tối họp thảo luận về các người.”
Mạc Như nói: “Điểm công tác cần thảo luận, tính theo đầu người phát phiếu mua vải và phiếu mua bông, đâu cần thảo luận, đây là thứ chúng tôi nên có được, không cần thảo luận.”
“Đi đòi đội trưởng các đội.” Thôi Phát Trung nhấc chân bước đi.
Mạc Như nói: “Bí thư Thôi, ông ở thôn này một tay che trời, không có sự đồng ý của ông thì đội trưởng đội sáu dám phát phiếu mua vải và phiếu mua bông cho chúng tôi hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận