Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 848: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (7)

Chương 848: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (7)
Chương 848: Giở trò xấu và thổ lộ tâm tình (7)
Tương Ngọc Đình khéo léo lấy từ trong bao ra một nhúm thuốc lá sợi, để trên tờ giấy, rải đều, rồi đưa lên mũi ngửi: “Ừm, không tệ, là thuốc ngon.”
Chu Thành Chí: “Năm ngoái mua ngoài chợ, giờ mua không có.”
Hiện tại, điếu ông hút cũng là do Mạc Như và Chu Minh Dũ nhờ Khâu Lỗi mua về thuốc lá sợi ngon, nhưng ông là đội trưởng sản xuất nên tất nhiên là biết tình hình ngoài chợ. Từ nửa cuối năm ngoái chợ đã bắt đầu đóng cửa, chợ ở nông thôn không có thuốc ngon như thế.
Nếu không cẩn thận lỡ miệng nói ra thì đó không phải là tự vả mặt mình, mà sẽ bị người khác chất vấn chuyện mình đầu cơ tích trữ.
Ông đâu có ngu ngốc như thế.
Ông cũng cất gói thuốc để mình hút.
Tương Ngọc Đình quẹt một que diêm châm cho Chu Thành Chí trước, rồi châm cho mình bằng ngọn lửa cuối cùng, suýt nữa đã cháy tay nên vội vàng vứt que diêm đi.
Ông hút mạnh một hơi, cười nói: “Không tệ, còn mạnh hơn thuốc lá.” Ông dùng tay bóp mặt trước nửa bao thuốc của mình,: “Không sợ ông chê cưới, đây là đi huyện ủy họp được người ta tặng, cất cũng được hơn nửa năm rồi, cũng chỉ lấy ra khoe khoang mà thôi, tôi chưa bao giờ chút, thỉnh thoảng có người hút một điếu, cho đến giờ vẫn còn hơn một nửa.”
Chu Thành Chí bật cười.
Tương Ngọc Đình lại hút mạnh một hơi, nói: “Thực ra, hút thuốc là vì cái hơi đầu tiên, thuốc lá không ngon bằng tẩu thuốc. Trước kia tôi cũng có một tẩu thuốc dài bằng lòng bàn tay và cái tẩu thuốc dài gần hai mét mà ông nội để lại. Mấy năm trước tôi vẫn còn dùng, đến huyện ủy họp bị chế nhạo, các lãnh đạo nói cầm cái tẩu thuốc chẳng ra gì, không phù hợp với hình tượng cán bộ của chính phủ mới, bảo tôi không được dùng tẩu thuốc mà chuyển sang hút thuốc lá nên tôi đã thay đổi. Đột nhiên bỏ tẩu thuốc, thấy rất là khó chịu, lúc ngủ cũng phải để dành cho đỡ ghiền.”
Chu Thành Chí lại bật cười.
Tương Ngọc Đình nói tiếp: “Kể ra chúng ta vẫn còn nghèo, chưa sung túc, nếu không thì cũng không đến mức không mua được thuốc ngon. Chúng ta là cán bộ thì phải suy nghĩ làm những chuyện thực tế. Không nói đến những thứ hư không, người dân được ăn no mặc ấm, có thể hút thuốc để đỡ ghiền và đỡ mệt, phụ nữ và trẻ con cũng có thể có một ít chè ăn cho ngọt miệng.”
Chu Thành Chí hút thuốc phì phèo, không nói lời nào.
Tương Ngọc Đình thở dài: “Đội trưởng Chu, là chúng tôi không làm tốt công việc nân mọi người chịu khổ rồi.”
Ông ta đánh con bài tình cảm khiến Chu Thành Chí không chịu được, nhất là khi nghe giọng nói có hơi nghẹn ngào của Tương Ngọc Đình, ông nói: “Bí thư Tương! Ông đừng nói như thế, chúng tôi không vất vả, đang hạnh phúc lắm. Trước đây, khi quỷ Nhật Bản đến càn quét, đừng nói là ăn no, ngay cả những ngày tháng sống yên ổn cũng không có. Hiện tại, ít ra chỉ cần có sức khỏe là có thể làm việc, làm việc thì có cơm ăn, vậy là chúng tôi đã thấy thỏa mãn rồi, chúng tôi ghi nhớ ân tình của chủ tịch Mao và Đảng đối với chúng tôi.”
Tương Ngọc Đình thấy ông bắt đầu nói nhiều nên cũng trò chuyện với ông về những ngày tháng cực khổ trước đây, cuối cùng chuyển đề tài: “Đội trưởng Chu đừng khách sáo, chính phủ cũng không phải không nói đạo lý, chúng tôi thường đến nông thôn tuần ra nên cũng biết rất rõ về vụ thu hoạch hoa màu.”
Thái độ của Chu Thành Chí cũng đã hoàn toàn dịu lại: “Vậy sao còn đặt ra con số như thế?”
“Chính phủ cũng có khó khăn, hiện tại tình hình quốc tế không khả quan lắm. Chủ nghĩa đế quốc u Mỹ đang phong tỏa chúng ta bằng nhiều cách khác nhau, nay Liên Xô lại đang gây chuyện với chúng ta, rút ​​các nhà nghiên cứu khoa học của họ về và trở mặt yêu cầu chúng ta trả nợ trong thời kỳ kháng chiến, chúng ta phải thắt lưng buộc bụng và trả lại lương thực. Nếu chúng ta muốn hoàn toàn độc lập trên trường quốc tế thì chúng ta phải kéo người giúp đỡ. Vậy nên chính phủ cũng có chỗ khó…”
Nghe ông nói chính phủ có khó khăn, các ông anh lớn của Liên Xô đã trở mặt vô tình gia nhập chủ nghĩa đế quốc trấn áp hàng ngũ nước ta, lòng nhiệt thành yêu nước của Chu Thừa Chí không thể chịu đựng được nữa: “Ôi chết mẹ...” Nói xong, ông lập tức ý thức được không đúng, vội xin lỗi: “Bí thư Tương, tôi nói linh tinh, ông đừng bận tâm.”
Tương Ngọc Đình cười: “Không sao, không sao, chúng ta đều giống nhau cả thôi. Ông là đội trưởng sản xuất của nông dân, cày ruộng chuẩn bị lương thực cho Đảng và nhân dân, còn tôi là cán bộ công xã, chuẩn bị lương thực cho Đảng và nhân dân, cày ruộng giải quyết các loại khó khăn cho nông dân, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phản ánh với bên trên, báo cáo đúng tình hình của chúng ta.”
Nghe ông ta sẵn sàng báo cáo trung thực, Chu Thành Chí và những người khác thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt nói sẵn sàng nộp hết lúa mì lên trên ủng hộ xây dựng đất nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận