Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 678: Nhà địa chủ (2)

Chương 678: Nhà địa chủ (2)
Chương 678: Nhà địa chủ (2)
Mạc Như im lặng nhìn bà ta thể hiện.
Tôn Kiện Nga lau nước mắt, sụt sịt nói tiếp: “Cháu không biết đấy, năm nào đón Tết thím cũng cầu xin ông Táo, nhờ ông ấy phù hộ cho cháu được sớm khỏe lại. Mẹ cháu còn cười thím, nói thím mộng tưởng hão huyền, ngốc cũng ngốc rồi, còn khỏe thế nào được? Bảo thím đừng có làm chuyện linh tinh nữa. Thím nghĩ, có gì mà linh tinh, thần tiên phù họ người có lòng, thím chỉ cần thành tâm thôi, ngộ nhỡ ngày nào đó biến thành sự thật thì sao?”
“Sỏa Ni, cháu xem, hiện tại cháu đã khỏe rồi có phải không? Thực sự là ông trời đã phù hộ rồi.” Bà ta với bộ dạng mình đã cầu xin ông trời phù hộ nên Mạc Như mới khỏe lại, chỉ muốn ôm Mạc Như vào lòng xoa một hồi.
Mạc Như cười, cô cũng không nói gì, Tôn Kiện Nga vẫn nói tiếp.
“Chà! Cả gia đình bác cả, người nào cải tạo lao động thì cải tạo, người nào mất thì đã mất, anh hai của cháu tên khốn đó chẳng ra làm sao, cũng chỉ có thím và chú của cháu nghĩ cách giúp ba mẹ cháu. Sỏa Ni, cháu đừng trách thím và chú của cháu không chăm sóc ba mẹ cháu đấy, bọn thím đã thực sự nghĩ hết mọi cách, anh hai khốn nạn của cháu còn quậy phá bọn thím nữa.”
Mạc Như chợt nhớ lại người mình đã gặp trước đó.
Hỏi xong, quả nhiên đúng như thế, theo như lời Tôn Kiện Nga nói, Mạc Ưng Long có bị trời đánh cũng không hả giận được.
“Tên súc sinh này không có chút lương tâm nào cả. Năm đó ông nội, bác cả của cháu bị phê bình, nó đứng bên dưới la tốt, dẫn đầu ném đá phê bình. Bác cả và anh cả của cháu tức giận muốn đánh chết nó nhưng ba cháu cản lại. Sau đó, ông nội cháu tức giận đuổi ba cháu ra khỏi nhà, bác cả đuổi nó ra khỏi nhà, tên súc sinh nay xấu xa lắm, đợi ông nội cháu mất là cho ba cháu đến trại cải tạo lao động, đi đào than đào quặng. Vẫn chưa hết, sau đó trực tiếp khiến mẹ nó tức chết, ừm, tức giận treo cổ tự tử.”
Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
Theo như lời Tôn Kiện Nga nói, Mạc Như ghép lại thành một bức tranh.
Vào thời ông nội Cao của Mạc Như, Mạc Gia Câu hơn một nửa là của nhà họ Mạc. Sau đó, ông nội Tăng bị người khác dụ dỗ học thói xấu, hút thuốc, nịnh bợ, nuôi trai bao, gia nghiệp dần phá sản, cuối cùng đợi đến khi ông nội kế thừa gia nghiệp thì biến thành địa chủ nhỏ.
Cho dù chỉ là địa chủ nhỏ cũng bị phê bình đến chết.
Sau đó, bác cả được xác định là thành phần phú nông, ba của Mạc Như được rất nhiều người dân bần nông đảm bảo, xác định là thành phần trung nông bởi vì từ nhỏ ông ấy đã thích kết giao với đám đầy tớ, cùng nhau làm việc, cùng mang lương thực đến huyện lị.
Và như thế cho đến nay, bác cả và anh cả vẫn bị nhốt trong trại cải tại lao động để cải tạo.
Còn ba của Mạc Như, Mạc Thụ Kiệt chỉ là trung nông, vốn chỉ cần tham gia lao động thì không cần phê bình nữa.
Nhưng hiện tại, nhà họ Thôi quản lý kênh mương nhà họ Mạc, bởi vì lúc đầu nhà họ Mạc có ân oán với nhà họ Thôi nên Mạc Thụ Kiệt không thoát khỏi được số phận bị phê bình.
Tôn Kiện Nga nói đến chỗ cảm động thì bắt đầu lau nước mắt: “Lúc đầu, người đàn ông của cháu đến đào sông xây mương thấy thích cháu, mẹ cháu đã đổi cháu lấy một tui khoai lang khô, cháu không biết đâu, trong lòng thím như có kim đâm. Nhưng nếu như có cách thì thím cũng không muốn như thế, sao chúng tôi lại bán con gái được? Có phải không? Nhưng nghĩ đến chuyện cháu đến Chu Gia Trang, có thể còn được ăn miếng cơm no, không cần bị phê bình nữa.”
Bà ta vừa nói vừa lau nước mắt, hỉ mũi một tiếng “khịt” nước mũi rơi xuống đất, chà ngón tay vào đế giày, hai bàn tay xoa xoa, sau đó đưa tay kéo Mạc Như.
Ôi mẹ ơi.
Mạc Như giật mình vội lùi một bước.
Chu Minh Dũ ôm cô từ đằng sau: “Chúng ta ra ngoài đón, xem đã về hay chưa.”
Tôn Kiện Nga lập tức nhảy xuống đất: “Không cần đi tìm, mấy đứa ngồi đó đi, thím cho người đi tìm một lúc rồi về ngay.”
Bà ta nhân cơ hội lại gần phía trước, đưa tay vén chiếc khăn tay phủ trong giỏ.
Bên trong thực sự không có gì cả, đều là giả vờ, những thứ tốt đều ở trong không gian rồi.
Cho dù là như thế, Mạc Như cũng không muốn để bàn tay hỉ mũi của bà ta chạm vào đồ vật của mình, thật là ghê tởm.
Tôn Kiện Nga chăn ngay cổng, người khác thực sự không ra ngoài được.
Bà ta nồng nhiệt nói: “Sỏa Ni, cuối cùng cháu cũng khỏe lại rồi, thím thực sự là người vui nhất trên đời này.”
Chu Minh Dũ: Tức thật, thím để người chồng như cháu đây ở chỗ nào.
Tôn Kiện Nga lại bắt đầu tấn công Chu Minh Dũ: “Cháu rể, cháu xem, ngày trước thím nói cháu là một chàng trai tốt. Lúc đó, ba mẹ Sỏa Ni không đồng ý, là thím đã khuyên nhủ đấy, thìm nói đi lấy chồng còn tốt hơn là ở nhà chịu đói, nói không chừng có thể được ăn no. Cháu xem, cháu nuôi Sỏa Ni của chúng ta trắng nõn, thật là tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận