Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 253: Vào thành phố (5)

Chương 253: Vào thành phố (5)
Mạc Như nhìn thấy một số gạch xanh lớn rải rác trong lùm cỏ, chắc là những viên gạch đổ nát của thành phố, cứ bị vứt ở đó mà không ai đoái hoài.
Cô không nhịn được mượn cơ hội đi vệ sinh, thu vào trong không gian những viên gạch xanh mà người khác không cần đến.
Mang về xây tường chuồng lợn.
Chu Minh Dũ đánh xe lừa đi vào vùng sát cổng thành, khi sắp đặt chân vào trong thành phố thì lại bị mấy người đàn ông đeo băng đỏ ngắn, mặc quần xanh tay ngắn trắng cản lại.
“Đứng lại, là người nào? Ở thôn nào?”
Chu Minh Dũ lập tức báo tên và đại đội đội sản xuất lệ thuộc thị trấn, đối diện với những người này anh không thể nói mua đường nâu mà phải nói đến bệnh viện.
Những người kia nhìn nhau, trong đó có một người lập tức ngẩng cằm, nhếch khóe miệng, bực mình nói: “Xã Song Câu, bốn mươi năm mươi dặm đấy, đêm khuya đến huyện lị? Chắc là làm chuyện gì đó xấu hổ, nói không chừng là đặc vụ.”
Ôi mẹ ơi!
Mạc Như nhìn bọn họ, các người đúng là biết chụp mũ người khác, nói chúng tôi là đặc vụ, tôi thấy các người mới cậy thế ức hiếp người khác, lạm dụng quyền lực.
Cảm nhận đầu tiên của cô là những người này chuyên chặn đường ở đây ức hiếp những nông dân đi vào thành, ức hiếp dân quê chưa từng trải đời, vào thành sợ tới mức rụt rè e dè, người ta nói gì thì là thế đó.
Đương nhiên, Chu Minh Dũ cũng nghĩ đến rồi, anh lớn giọng nói: “Các người là ai? Chắc không phải giả mạo nhân viên để hù dọa dân thường chúng tôi chứ? Tôi thấy các người rất giống những kẻ chặn đường cướp của.”
Nhóm người kia sững sờ, sao thằng nhãi này biết được?
Thật sự bị Chu Minh Dũ và Mạc Như đoán trúng rồi, bọn này đúng là giả làm nhân viên trị an, chuyên canh giữ giao giới giữa thành thị và nông thôn, tống tiền những người dân vào thành phố.
Những người dân quê từ xa đến, lại không hiểu tình hình trong thành phố, bản thân họ cũng kém hiểu biết, nhút nhát sợ phiền phức nên đương nhiên họ sẽ thấy sợ hãi khi nhìn thấy quá nhiều nhân viên chấp hành pháp luật.
Nhất là những người có chuyện gấp hay cần đến bệnh viện, vốn dĩ đang nóng vội, hiện tại lại bị người khác chặn lại nên càng cuống cuồng không phân biệt được thật giả, cơ bản bọn họ nói gì thì là thế đó.
Dẫn đầu trong số họ là người đàn ông cao gầy đội một chiếc mũ lính màu xanh có vành mũ, tên là Khâu Lỗi. Chú của hắn làm trong văn phòng trị an, ngày nào cũng dẫn người đi tuần tra ở khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, truy bắt gắt gao những người bán hàng rong ở chợ đen và bọn côn đồ gây rối. Thậm chí, anh còn nghe nói rằng văn phòng trị an còn trợ giúp bắt một số phần tử xấu, đặc vụ gì đó, học đi đôi với làm, hắn lập tức làm giàu thêm kiểu cách “Giả làm đội trị an” của mình.
Những người dân thành phố thường sợ bị người khác gọi là đặc vụ, huống chi là dân quê chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như thế này. Nếu đe dọa bọn họ là đặc vụ cần phải bắt đến văn phòng trị an thẩm tra sau đó đưa đến cục công an thì bọn họ có thể bị dọa cho tè ra quần rồi.
Đương nhiên là cần thứ gì thì đưa thứ đó.
“Này! Kẻ quê mua kia, nói ai giả mạo đấy? Chúng tôi là nhân viên trị an chính thống.” Hắn vỗ vào chiếc băng đội trưởng màu đỏ trên cánh tay.
Đó là chiếc vải đỏ mà Khâu Lỗi đã trộm của chị dâu, trên đó không có chữ in nên chắc chắn là khác với nhân viên trị an.
Nhưng sao dân quê lại biết được?
Hắn nói như thế khiến cho Chu Minh Dũ càng thêm chắc chắn hắn là giảo mạo, anh lớn giọng quát: “Người đâu? Có người giả mạo nhân viên trị an ức hiếp dân làng. Người đâu? Có đặc vụ…”
Tiếng hét của anh truyền đi rất xa trên con phố vắng vẻ lúc sáng tinh mơ, lập tức có người phụ trách tuần tra hét lên và chạy đến.
“Mẹ nó! Đúng là có kẻ lỗ mãng.” Khâu Lỗi cũng sốt ruột rồi, không ngờ Chu Minh Dũ dám hét lên, bọn họ giả mạo lâu như thế, vơ vét nhiều tiền của cũng không bị lộ tẩy, hôm nay gặp phải kẻ lỗ mãng rồi.
Hắn liếc nhìn, hét lên một tiếng “đi” rồi dẫn đầu chạy trước, những người khác cũng lập tức chạy theo “vù vù”
Chu Minh Dũ gào thét: “Này! Các người đừng có chạy.”
Anh hét lên làm những người kia chạy càng nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên trị an chạy đến, quát: “Có chuyện gì?”
Chu Minh Dũ lập tức báo cáo lai lịch, rồi kể lại chuyện mấy tên côn đồ chặn đường anh giả mạo nhân viên trị an.
Đương nhiên hai người kia biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng không thèm tra hỏi Chu Minh Dũ để tránh phiền phức, thấy trong bọn họ có một người là nông dân, người còn lại bụng to chình ình, có lẽ là đến bệnh viện, bọn họ xua tay: “Không sao rồi, mau đi đi.”
Chu Minh Dũ lập tức giả vờ rụt rè không hiểu chuyện gì: “Đồng chí... Chuyện này, cho tôi hỏi, đến bệnh viện đi thế nào?”
Có một tên trong đó chỉ: “Đi thẳng đến đường Nhân Dân, rồi rẽ phải đi thẳng là đến.”
Chu Minh Dũ cảm ơn bọn họ, rồi vội đánh xe lừa đi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận