Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 783: Sĩ quan và bác sĩ thú y (2)

Chương 783: Sĩ quan và bác sĩ thú y (2)
Chương 783: Sĩ quan và bác sĩ thú y (2)
Đồng thời anh cũng suy đoán, Thôi Phát Trung chắc có chức vụ không cao, ít nhất quyền lực không quá lớn, bởi vì ông ta chỉ có thể một tay che trời ở Mạc Gia Câu, còn ở công xã và huyện ủy thì dường như không có thế lực lớn như thế.
Nếu không thì cũng không đến mức nể mặt hai chiến sĩ thi đua.
Nghĩ đến điều này, anh cảm thấy tự tin hơn rất nhiều và không sợ bất cứ điều gì.
Thôi Công Nguyên thấy dáng vẻ điềm tĩnh của bọn họ, không khỏi khó chịu.
Thường thì nông dân nơm nớp lo sợ khi bị quản lý thị trường và cán bộ nhỏ chất vấn, chưa kể đến quân nhân hay công an. Nếu bị họ thẩm vấn thì người tốt cũng hoảng hốt nói năng lộn xộn.
Thôi Công Nguyên rất thành thạo chuyện này, nhưng lúc này không thay đổi sắc mặt nhìn Chu Minh Dũ, trả lời lưu loát, không có sơ hở gì nên cảm thấy chú hai không nói dối, cả hai trông có vẻ không giống nhau.
Anh ta hét to: “Có thư giới thiệu không?”
Chu Minh Dũ nói: “Đồng chí giải phóng quân, chúng tôi không biết đi thăm họ hàng trong công xã cần phải có thư giới thiệu, nếu anh muốn xem thì chúng tôi về nhà lấy.”
Bọn họ không phải phản cách mạng, là chiến sĩ thi đua công xã, không có quan hệ gì với bộ đội, việc người này gặng hỏi khiến người khác nghi ngờ.
Thôi Công Nguyên nói: “Không có chứng minh thư thì không thể đi lung tung được, các người không biết sao?”
Mạc Như nói: “Tôi muốn nói anh là giải phóng quân thật hay giả, anh đừng có tưởng là anh mặc trên người bộ đồ đó thì là thật, sao anh chứng minh được anh là người thật, không phải là đóng giả lừa gạt dân lành chúng tôi?”
Thôi Công Nguyên: ... Anh ta không chịu nổi kích tướng nghi ngờ, anh lấy thẻ công tác trong túi ra đưa trước mặt hai người, lạnh lùng nói: “Nhìn rõ chưa?”
Anh ta lướt một cái rồi cất thẻ công tác vào, nhưng ánh đèn sáng trưng, đôi mắt của hai người cũng rất tốt, nhìn thoáng qua là đã thấy đại khái rồi.
Ừm, quả nhiên đoán được tám chín phần, quân khu khu vực trực thuộc quân khu tỉnh, cục hậu cần, ừm, thanh niên này chỉ là lính cần vụ.
Ôi trời, anh chỉ là một lính cần vụ thì phách lối gì chứ.
Có gì mà ghê gớm.
Thôi Công Nguyên vốn lẽ thẳng khí hùng bộ dạng sắc bén, lúc này nhìn thấy biểu cảm vi diệu trên khuôn mặt Chu Minh Dũ, anh ta hiểu ngay đây là vẻ khinh thường kể sau sau khi anh ta biết được thân phận của anh, một cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực ngay lập tức.
“Của cô đâu?”
Mạc Như cười nói: “Tôi bảo này đồng chí lính cần vụ, anh gấp gáp gì chứ, đây này.”
Cô với tay cho vào trong túi, từ trong không gian lấy ra một chứng minh thư đặc chế đưa cho lính cần vụ.
Thôi Công Nguyên cầm lấy, thấy không phải là thư giới thiệu, là bằng khen chiến sĩ thi đua công xã, bên trên viết đồng chí Mạc Như, bên dưới lạc khoản là ấn đỏ công xã, ký tên Liễu Hồng Kỳ.
Anh ta vốn cố ý gây khó dễ, không phải là thực sự xác nhận thân phận: “Đây là cô sao? Cô tên là Mạc Như sao?”
Mạc Như đưa tay chỉ vào: “Anh xem phía sau đi.”
Thôi Công Nguyên lật ra phía sau nhìn, thấy có dán ảnh, là ảnh Mạc Như và Chu Minh Dũ nhận thưởng, cùng chụp hình chung có Cao Thụy Dương, Liễu Hồng Kỳ và những người khác.
Chu Minh Dũ cười nói: “Đồng chí Thôi Công Nguyên! Có thể chứng minh thân phận của chúng tôi được chưa?”
Vẻ mặt Thôi Công Nguyên căng ra: “Được rồi.” Anh ta không cam tâm, không khỏi mỉa mai: “Lần đầu tiên thấy người đi khoe bằng khen khắp nơi.”
Chu Minh Dũ nói: “Sự thật chứng minh chúng tôi mang theo rất cần thiết.” Anh đưa bằng khen cho Mạc Như: “Vợ cất đi, đây là bùa hộ thân của chúng ta, để tránh có những người yyjh muốn hại chúng ta.”
Mạc Như cười khì khì, cô cầm bằng khen gấp lại rồi cho vào túi.
Thôi Công Nguyên: “yyjh là gì thế?”
Chu Minh Dũ: “Không có gì, đó là lời nói đùa của hai vợ chồng tôi, anh đừng có nghe.”
Thôi Công Nguyên: “Anh!”
Chu Minh Dũ hộ tống Mạc Như và Mạc Ưng Tập đi đến, đợi bọn họ đi ngang qua xe, Mạc Ưng Tập nói nhỏ: “Chị, anh rể, bọn họ chắc chắn là nhà Thôi Phát Trung, chắc là anh trai anh ta về rồi.”
Chu Minh Dũ: “Yên tâm đi, người ta là cán bộ, có chừng mực, sẽ không làm càn đâu.”
Anh không kìm nén giọng nói của mình, dường như anh không sợ những người kia nghe thấy.
Thế nên Thôi Phát Trung và Thôi Phát Hậu ở trong xe quả nhiên nghe thấy.
Thôi Phát Hậu quay đầu lại nhìn những người kia thông qua cửa sổ phía sau, khẽ hừm một tiếng, nói với Thôi Công Nguyên trên xe: “Tính cách nóng vội của con, bọn họ hù một chút thì con đã cho bọn họ xem thẻ công tác rồi?”
Thôi Công Nguyên: “Con... Con sai rồi.”
Tài xế là con trai ba của Thôi Phát Trung, Thôi Công Khuê, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta cùng Thôi Phát Hậu đến bộ đội học lái xe, trở thành một tài xế có tiếng tăm.
Anh ta chế giễu: “Nhà ông Mạc có người tài giỏi à, cô vợ chẳng phải là kẻ ngốc sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận