Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 900: Tự làm tự chịu (4)

Chương 900: Tự làm tự chịu (4)
Chương 900: Tự làm tự chịu (4)
...
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hét lên một tiếng!” những dân quân của Giả gia câu đi theo Giả Tồn Phóng hét lớn.Mua ebook truyện giá rẻ tại: viptruyenfull.com
Có người nói: “Một đại đội lớn có bác sĩ gì chứ, nhanh đi lên trạm y tế xã đi.”
Ở đằng kia có người hét lên: “Đại đội họ có bệnh xá, nhanh đưa đến bệnh xá.”
Có người đến nhà Chu Minh Dũ để xin tấm ván thồ Giả Tồn Phóng đến bệnh xá.
Vẫn chưa đợi đến khi tới phòng y tế, Giả Tồn Phóng đã tự mình tỉnh lại, hắn nhìn Thôi Phát Trung như thể đã qua đời, “Tôi...Tôi đây bị làm sao vậy?”
Thôi Phát Trung lo lắng nhìn hắn ta, “Thư Ký Giả, cậu có phải bị bệnh đau tim?”
Giả Tồn Phóng muốn nói là không phải, nhưng nghĩ rằng bản thân mình có lúc tim đập rộn ràng, loạn xạ, có lúc đập thình thịch, không có biến cố, chuyện lớn gì, hắn ta cũng không đến bệnh viện kiểm tra.
Hà Tiên cô đeo ống nghe vào nghe cho hắn ta một hồi, sau đó trực tiếp nói: “Vừa xong có phải là tim không đập nữa? Đây chính là bệnh đau tim. Bệnh nặng như thế, chúng tôi không thể xem được, mọi người nhanh chóng đưa đến bệnh viện huyện làm điện tâm đồ nhé. Chậm trễ thì khó nói điều gì có thể xảy ra lắm.”
Hà Tiên cô nghĩ may mà tự mình không xem được, nếu phải khám cho hắn ta, hừm, khám cho một kẻ tâm can đen tối này ư?
Bà ta không ngốc!
Nếu để hắn ta tìm được một chút lương thực ở đội sản xuất, hắn ta có thể sẽ bắt đội trưởng và chiến sĩ thi đua lại mà đánh đập.
Bà ta là một bà lão, làm bác sĩ ở bệnh xá là để kiếm công điểm cầm hơi, sống tạm qua ngày, chứ làm gì có phẩm hạnh cao thượng để cứu người hấp hối chứ!
Giả Tồn Phóng hoàn hồn, cảm giác như vừa chết đi được một lúc vậy, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về những bắp ngô ấy, “Thôi thư ký, ông sao có thể không tin tôi chứ, tôi thật sự là nhìn thấy trên gác mái có một đống bắp ngô. Tất cả còn chưa bóc vỏ nên một đống nặng ít nhất cũng ba nghìn cân.”
Thôi Phát Trung khuyên hắn ta, “Giả thư ký, đừng lo lắng về điều đó nữa, có thể cậu bị lóa mắt.”
Làm sao có thể lóa mắt được, Lóa mắt lần đầu, tôi nhìn thấy không dưới năm, sáu lần vẫn là hoa mắt ư?” Giả Tồn Phóng nhìn Thôi Phát Trung không tin, thật sự sốt ruột lắm. Cảm thấy mình như sắp lên cơn đau tim lần nữa.
Hà Tiên Cô ở bên đó nghe thấy tiếng bọn họ lẩm bẩm thì đột nhiên nổi giận, ây yo, ông trời ơi sao lại không cho sấm sét đánh chết tên khốn này đi!
Rõ ràng đều như thế rồi thế mà vẫn rắp tâm nghĩ đến việc hại người.
Mẹ nó, sao lại không để hắn ta chết trên đường luôn đi!
Bà ta hừ lạnh một tiếng, “Tôi nói hai vị cán bộ đây, tôi xem vị Giả thư ký này có thể không phải mắc bệnh tim.”
Giả Tồn Phóng: “Nhất định là bệnh đau tim, tôi vừa mới nhói đau ở tim!”
Hà Tiên Cô: “Ngươi đau ở tim, sao mắt lại hoa chứ? Không thể phong kiến mê tín đâu, Giả thư ký, ngươi không thể làm người đi đầu được.”
Giả Tồn Phóng nghe hàm ý của bà ta đương nhiên sẽ nói bản thân mình tự nhìn thấy quỷ rồi?
Mặt hắn ta lại đỏ lên và toàn thân bắt đầu run rẩy.
Thôi Phát Trung nhìn thấy vậy lập tức bấm hắn ta, “Giả thư ký, được rồi, đừng có so đo với một bà già kiến thức hạn hẹp vậy, hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai chúng ta đi về phía bắc miếu tướng quân, và ngày kia thì đến Thảo Bạc Nhi. Giả Thư ký, thân thể cậu không được lo lắng? Vẫn là nhanh chóng đi bệnh viện huyện kiểm tra xem thử, không có gì bất thường mới thật sự yên tâm.”
Giả Tồn Phóng thấy ông ta quan tâm mình như thế, Giả Tồn Phóng rất lấy làm cảm kích, “Thôi thư ký, cách mạng rất quan trọng, đợi sau khi làm việc công xong đi kiểm tra cũng chưa muộn.”
Về phía Trương Căn Phát thực sự ngưỡng mộ, bái phục Thôi Phát Trung đến cực điểm rồi. Thư Ký Thôi này quá lợi hại rồi. Rõ ràng là cầm đầu dẫn dắt làm chuyện xấu, những chiêu trò cũng là ông ta đề xuất. Ông ta cũng là người ra lệnh đánh người của các đại đội khác, mà lại có khả năng, bản lĩnh khiến cho Giả Tồn Phóng xông lên trước.
Người ta đều nói rằng đến nhà của chiến sĩ thi đua là điều mà Thôi Phát Trung quan tâm nhất, kết quả là Giả Tồn Phóng là người vui nhất, nhảy lung tung trước mặt, xúc phạm, đắc tội với chiến sĩ thi đua.
Yô, bản thân mình thực sự không làm được, còn phải chăm chỉ học hỏi đây a.
Giả Tồn Phóng vội vàng muốn theo Thôi Phát Trung cùng đi đại đội khác tìm kiếm, lục soát lương thực, chứ không đi bệnh viện huyện để kiểm tra, mà đợi sau khi cảm thấy đau nhói tột độ thì đã quá muộn rồi. Mặc dù không chết đi cũng bị một cơn đau tim khủng khiếp.
Không được kích động, không thể giận giữ, không thể đói, không thể mệt mỏi, không thể...
Căn bệnh quaí ác này đã biến một kẻ khốn nạn, không việc ác nào là không làm thành một người lương thiện.
Đây là chuyện của sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận