Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 92: Đoạn tuyệt con đường sống. (2)

Chương 92: Đoạn tuyệt con đường sống. (2)
Cô lắng tai nghe ngóng, sắc mặt biến đổi không ngừng, lập tức gọi Chu Minh Dũ dậy, “Chu Dũ, Chu Dũ, hình như có cháy rồi!”
Chu Minh Dũ lập tức ngồi dậy, “Nơi nào cháy rồi?”
Mạc Như nói: “Anh nghe thử xem?”
Chu Minh Dũ nhanh chóng tròng quần vào, nhảy xuống giường đi ra ngoài nhìn xem, rất nhiều người cũng đã nghe thấy động tĩnh, lập tức đi ra bên ngoài xem chuyện gì xảy ra.
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy phía sau thôn lửa lớn cháy đỏ rực một mảnh, lửa nương theo gió thiêu rụi ruộng lúa mì đến mức bầu trời đen như mực cũng đều đỏ rực hẳn lên.
“Xong đời rồi, xong đời rồi…”
Có một vài người hai chân mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.
Ông Chu cùng đám người Chu Thành Chí thét to, "Cầm lấy vật dụng đi chữa cháy!”
Lúc này hai cha con Trương Căn Phát cùng Trương Kim Hoán vọt vào, khóc lóc la hét, “Sao lại thế này, sao lại thế này, là ai phóng hỏa! Con mẹ nó là ai phóng hỏa thiêu rụi ruộng thí nghiệm, đây là muốn đoạn tuyệt với Đảng đoạn tuyệt với…”
Chu Thành Chí quát lên: "Cút con mẹ mày đi, theo tao thấy là mày tự đoạn tuyệt con đường sống!” Ông kêu các thôn dân nhanh chóng lấy công cụ đi dập lửa, khắp cả thôn nam nữ già trẻ bé trai đều thét to chạy về phía sau, không ai thèm để ý tới Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát vẫn còn ở nơi đó nhảy nhót, kết quả trời tối mọi người nhìn không rõ, có người khiêng xẻng cũng không biết có phải cố ý hay không, quơ cho ông ta một xẻng, khiến ông ta đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
“Ba, ba!” Trương Kim Hoán nhanh chóng nâng ông ta dậy.
Trương Căn Phát bị đánh đến mức hai mắt nổ sao, trên trán nổi gân xanh, trong đầu ong ong, ông ra cũng bất chấp hét lên, “Mau, mau đi dập lửa.”
Không chỉ riêng trang trại nhà họ Chu, các thôn dân của Thảo Bạc Nhi, Miếu Tướng Quân cũng đều xuất hiện.
Dưới sự chỉ huy của mấy người Chu Thành Chí, các thôn dân lấy xẻng đào đất chặn đứt điểm phát cháy, lấy gàu đi đến con sông gần đó gánh nước, những người đi không nổi thì tiếp sức nhau múc nước, nam nữ già trẻ đều ra tay…
Lúc này ai cũng không để ý đến làm việc nhiều hay ít, điểm công tác nhiều hay ít, nếu như ngọn lửa này lớn hơn nữa thì sẽ có khả năng trực tiếp cháy lan đến các ngôi nhà trong thôn!

Hơn một ngàn thôn dân gần đó đồng tâm hiệp lực, cuối cùng đến gần sáng mới dập tắt được lửa.
Nói là dập tắt, kỳ thật chính là từ bỏ mấy mảnh ruộng lúa mì nối dài liên miên, dọc theo con đường bố trí điểm phòng cháy, chặn đứt ngọn lửa lớn mới thành công.
Nhìn hơn hai trăm mẫu ruộng lúa mạch bị đốt thành tro, rất nhiều người đau lòng đến mức khóc cha gọi mẹ.

Dập lửa xong, nguyên một đám thôn dân đều uể oải ỉu xìu, người nào cũng biến thành bao than đen, có người đầu tóc đều biến thành tóc quăn.
Lúc này trời cũng đã sáng, mấy anh em Chu Minh Dũ dẫn người đi kiểm tra tro tàn, tránh cho tro tàn lại bốc cháy.
Bốn đội trưởng đội sản xuất mang theo người đi kiểm kê tổn thất, Đội ba và Đội bốn tổn thất thảm trọng. Vốn sản lượng đã kém, lần này bị lửa thiêu rụi hơn một nửa, thế này còn chưa hết, bởi vì ruộng của bọn họ nằm ở vùng rìa phía Tây Bắc, nơi đó có một mảnh đất trũng, không phải ngập úng thì cũng là hạn hán, cho nên dùng để trồng cao lương. Hiện tại một mảnh mấy chục mẫu cao lương kia cũng bị thiêu rụi hơn một nửa.
Ruộng thí nghiệm đương nhiên không còn xót lại một chút cặn nào!
Lúc này nằm hàng dài ở đó, thê thảm không tả nổi.
Đội hai tổn thất không lớn, bị thiêu rụi một khối giáp giới, lúa mì đều đã thu xong, thậm chí tai lúa mì cũng đều bị hài người giá và trẻ nhỏ nhặt sạch sẽ, chỉ thiêu mấy gốc rạ, coi như là khai hoang.
Đội một xui xẻo, bị liên lụy thiêu rụi hết bốn mẫu lúa mì, đốt cháy hai mẫu khoai lang, một mẫu hạt kê.
Hiện tại mấy người trong đội còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhao nhao nói: “May mắn chúng ta thu hoạch mau lẹ, nếu không đều bị thiêu rụi hết rồi.”
“Nhanh đem thu hoạch luôn mấy thứ còn dư lại, đừng để lại xảy ra chuyện xấu gì nữa.”

Trương Căn Phát còn đang nhảy cẫng lên, “Nhất định phải tra thật kỹ, trị thật nghiêm, rốt cuộc là những phần tử xấu nào mang lòng oán hận đối với cách mạng mà lại muốn thiêu hủy ruộng thí nghiệm sản lượng cao của chúng ta!”
Chu Thành Chí lạnh lùng nói: “Đại đội trưởng, ông khoang hãy nhảy cẫng lên như thế, bọn tôi ban ngày vội việc nhà nông, mệt đến mức chết đi sống lại, về đến nhà liền ngã đầu ra ngủ, nhưng mà mấy phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại của mấy người, ban ngày không ngủ buổi tối gõ gõ, rất nhiều người thấy mấy người giơ đuốc vọt vào ruộng lúa mì, lửa này do đốt còn cần phải tra sao?”
Nếu là trước kia, cho dù ông tức giận cũng sẽ không nói thẳng ra là ai phóng hỏa, suy nghĩ rằng cũng chỉ là có người không cẩn thận làm lửa cháy lan mà thôi, nhưng mà hiện tại lời nói lại vô cùng tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận