Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 127: Bị bắt quả tang (4)

Chương 127: Bị bắt quả tang (4)
Trên đường đi, đúng lúc anh gặp được Trương Căn Phát vừa đi từ trên trấn trở về, anh cười nói: “Đại đội trưởng! Thành quả chiến thắng đã được gởi đi rồi, trên trấn có cho phần thưởng gì không?”
Trương Căn Phát: Cái đồ khốn nạn này, mày đã nhận thưởng từ sớm rồi, giờ còn muốn gì nữa?
Phần thưởng đương nhiên là có, là một chiếc bình tráng men in chữ đỏ “Đại đội diệt trừ bốn hại tiên tiến”, thứ quý giá như vậy làm sao có thể cho mày được.
Mạc Như thấy bộ dáng vô cùng đau khổ của Trương Căn Phát, vẻ mặt bối rối giống như bị táo bón ít nhất một năm, cô kéo kéo Chu Minh Dũ, sau đó hai người cùng rời đi.
Trương Căn Phát thật sự muốn khóc mà khóc không được.
Nhưng ông ta lại không có cách nào quay lại để trút giận, càng không có cách nào tìm Chu Minh Dũ tính sổ đòi lại tiền, bởi vì có giấy trắng mực đen, ký tên chấp nhận hết rồi.
Cái tên khốn nạn này kiếm được một khoản lớn, nhưng ông ta lại không lấy được thứ ông ta đáng được nhận.
Chẳng những không kiếm được lợi ích như trong tưởng tượng mà còn rinh củ khoai lang nóng hổi trở về! Ông ta cảm thấy có thể sẽ bị phỏng chết.
Hôm nay, đội hai vừa mới đi nộp thuế lương thực thì Trương Căn Phát cũng đi vào trong xã, ông ta dẫn theo con trai gánh hai thùng nước chiến lợi phẩm kia, bọn họ ôm hy vọng trong lòng với đầy vẻ hào hứng.
Vốn dĩ ông ta muốn đến gặp bí thư Trương để tranh công, nhưng tiếc là mấy hôm nay bí thư có cuộc họp quan trọng ở trên huyện nên vẫn chưa về, ông ta đành phải đi tìm xã trưởng Tống Tử Kiệt.
Tống Tử Kiệt vẫn nhiệt tình khi thấy ông ta đến, ông ấy hỏi thăm tình hình ruộng thí nghiệm sản lượng cao trong thôn bọn họ, rồi lại hỏi có phải đã nộp thuế lương thực rồi hay không.
Trương Căn Phát vừa nghe nói nộp thuế lương thực thì trong lòng hoảng hốt: “Nộp...” Ông ta muốn báo cáo lại đúng sự thật rằng lúa mì của đội ba và đội bốn đã bị mưa ngập úng rồi, có lẽ là thu hoạch chỉ bằng một phần ba năm trước, nộp thuế lương thực sợ là... Xa vời.
Tống Tử Kiệt nhướng mày: “Sao thế? Chưa nộp ư? Trương Căn Phát đồng chí! Chu Gia Trang các người trước giờ luôn là đại đội tiên tiến, hiện tại cả nước đều có lương thực sản lượng cao cho nên các người đừng có lạc hậu như vậy.”
Trương Căn Phát buồn rười rượi: “Xã trưởng Tống đồng chí! Tôi, tôi cũng khổ quá. Ruộng thí nghiệm của thôn chúng tôi có sản lượng rất cao... Mấy hôm trước bỗng một trận mưa lớn ập đến, làm... Ngập nước hết rồi...”
Tống Tử Kiệt nói: “Trời mưa thu hoạch lúa mì thì làng nào cũng đều ngập nước hết. Không viện cớ này nọ được đâu. Sao? Thôn các người nộp thuế lượng thực gặp khó khăn nên không muốn nộp ư?”
Mặc dù giọng nói của ông ấy vẫn nhã nhặn và không trách cứ, nhưng trong lòng Trương Căn Phát lại rất hoảng sợ, ông ta luôn cảm thấy Tống Tử Kiệt đang nghi ngờ mình. Nhớ lại thông tin đã thăm dò trước đây, bí thư của Quan Trang nhà họ Tôn có qua lại thân thiết với Tống Tử Kiệt nên mới có thể được điều đến sở quản lý lương thực làm công việc béo bở như vậy. Giờ ông ấy hỏi như vậy, e là sau này muốn vứt bỏ ông ta sang một bên.
Không được.
Trương Căn Phát cười và nói trong vô thức: “Không có! Không có khó khăn gì cả. Sao có thể không nộp thuế lương thực được. Nộp thuế lương thực là nghĩa vụ vinh quang của nông dân, thôn chúng tôi sẽ nộp thuế lương thực trong hai ngày này.”
Tống Tử Kiệt gật đầu: “Nhất định phải có sự giác ngộ này.”
Trương Căn Phát lại vội vàng báo cáo một lèo, ông ta dùng giọng nói khoa trương khuếch đại nỗi vất vả gian khổ của mình và những trắc trở do thiên tai gây ra cùng với những khó khăn mà các đội trưởng sản xuất không phân công đồng đều công việc cho ông ta... Đến cuối cùng nước mắt nước mũi thay nhau chảy.
Thấy bộ dạng đau lòng của ông ta, Tống Tử Kiệt an ủi nhưng cũng không nỡ đưa khăn tay của mình cho ông ta dùng, ông vỗ vai nói: “Trương Căn Phát đồng chí! Đừng khóc nữa, chúng ta đều là người cách mạng tiên tiến, nhất định phải luôn có tư tưởng Mao Trạch Đông để trang bị cho bản thân, trang bị đến tận kẽ răng. Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, anh cứng rắn thì đối phương sẽ mềm lòng, để họ có răng mà không gặm được thì công việc của anh sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Trương Căn Phát liên tục nói phải phải phải, ông ta thấy ổn rồi mới lau khô nước mắt, hết khóc lại cười: “Dưới sự lãnh đạo vĩ đại của Mao chủ tịch, dưới sự dẫn dắt của bí thư Tương và xã trưởng Tống , Trương Căn Phát tôi dù có chết trên con đường cách mạng cũng cam lòng. Mấy hôm trước hưởng ứng lời kêu gọi diệt trừ bốn hại của Bộ tư lệnh trong huyện và Bộ chỉ huy trong xã, đại đội chúng tôi đã đạt được thành quả rất lớn, Trương Căn Phát đặc biệt đến báo cáo với xã trưởng.”
Tống Tử Kiệt nở nụ cười, tuy không kích động như lần họp diệt trừ bốn hại trước đây, nhưng vẫn biểu dương hai câu mang tính tượng trưng và hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận