Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 716: Ức hiếp người (3)

Chương 716: Ức hiếp người (3)
Chương 716: Ức hiếp người (3)
Giường đất ở gian phòng phía tây rất tốt, khung nồi cũng có ở đây, hiện tại mượn hai cái nồi từ đại đội về, trực tiếp đặt một cái nồi, đắp bùn lên là có thể nhóm lửa nấu ăn rồi.
Chu Minh Dũ dùng xe ngựa kéo nửa xe cải thảo, củ cải, lúc này trực tiếp nấu một nồi, thêm hai thìa dầu vào nồi, rồi cắt vài miếng thịt ba chỉ dày nửa cen-ti-mét.
Dầu là phần thưởng của Mạc Như.
Thịt cũng là khi đội sản xuất giết heo, đội cho cô phúc lợi, đốc thúc cô năm tới tiếp tục chăm chỉ bắt sâu bọ, nhặt bông.
Phần thưởng thịt cô nhận được đều được cất trong không gian không nỡ ăn, lúc này là thời điểm lấy ra khao những người đã giúp việc.
Món ăn chính là bánh ngô hấp, khoai lang hấp, khoai lang khô, đều là khẩu phần lương thực mọi người tự mang đến.
Đợi món chín, mở nồi sẽ có mùi thơm ngào ngạt từ miếng thịt trắng bốc lên, những người dân gần đó hỏi: “Mùi thịt thơm ở đâu thế?”
“Hình như là nhà… địa trung nông.”
“Ái chà, ghê thật, chiến sĩ thi đua mang thịt đến, không biết có thể chia một miếng cho chúng ta hay không?”
“Chúng ta cũng đi giúp xây tường đi, chia thịt ăn.”
Một đám người chạy đến cổng nhà Mạc Thụ Kiệt ngửi mùi thịt, thèm chảy nước miếng.
Bọn họ đã mấy tháng chưa được ăn thịt, năm nay và năm ngoái cũng chỉ ăn xương hầm rau, căn bản không có thịt để ăn.
Lúc này ngửi thấy mùi thịt, thực sự chỉ muốn cho miếng thịt đó vào trong bụng.
Bên ngoài bức tường có một đám người lớn và trẻ con vây quanh, ai cũng thèm chảy nước miếng: “Chiến sĩ thi đua tốt thật, có thịt ăn.”
“Đại đội Tiên Phong lại có thịt ăn, đúng là lợi hại.”
Đại đội bọn họ tất nhiên cũng có thịt, tiếc là bọn họ không có ăn, đều là các cán bộ đại đội ăn.
Nghe nói nhà Thôi Phát Trung có thịt ướp muối, treo đầy nhà.
Tất nhiên, nói là tặng quà cho cán bộ công xã và cán bộ huyện ủy, không phải bọn họ ăn.
Thực ra ai mà không biết.
Ban đầu xã viên nuôi gà bán cho hợp tác xã, đại đội đến thu trứng gà, thu xong thì cả nhà bí thư đại đội và đại đội trưởng chất đầy trứng gà.
Nhà xã viên dùng cái vò nhỏ quanh năm không ướp quá hai mươi quả trứng, còn nhà bí thư đại đội và đại đội trưởng thì dùng vại to ướp trứng gà.
Ăn hoài không hết.
Tất nhiên, nói là tặng quà cho công xã và huyện ủy, cứu tế và trợ cấp cho đại đội… Tôn Kiện Nga thấy nhà anh hai không quan tâm đến mình, biết mình đi xin cũng vô ích nên trốn trong đống cỏ phía nam rình xem, điều khiển từ xa con trai Tiểu Bần Nông cuarm ình đi xin thịt ăn.
Chỉ đáng tiếc lúc ăn cơm, Mạc Như giúp mọi người phân chia thức ăn, mỗi người một miếng thịt vừa đủ, hoàn toàn không chuẩn bị cho người ngoài.
Tiểu Bần Nông vừa chạy đến cổng đã bị Mạc Ưng Tập cản lại.
Tuy Mạc Ưng Tập cũng gầy nhưng dù gì cũng lớn hơn Tiểu Bần Nông ba tuổi, hơn nữa cậu bé rất ghét Tôn Kiện Nga, nên cũng rất ghét dáng vẻ vừa thèm ăn vừa dơ bẩn của Tiểu Bần Nông.
Cậu bé nhìn Tiểu Bần Nông quẹt nước mũi, thỉnh thoảng khịt vào, nhìn thấy ghê tởm, lập tức hung dữ hét to: “Tránh ra, thấy mày là tao ngán.”
Đối với Tiểu Bần Nông mà nói, Mạc Ưng Tập còn đáng sợ hơn bất cứ ai, bộ dạng chống nạnh trừng mắt quả thực hung thần ác nghiệt, hoảng sợ đến rùng mình, dáng vóc gầy nhom co quắp.
Sụt sùi nước mũi, nghẹn ngào hai tiếng.
Thẩm Thục Quân nhìn thấy, gặp miếng thịt của mình cho Tiểu Bần Nông, phần còn lại thì cho con trai út.
Mạc Ưng Tập: “Mẹ!”
Thẩm Thục Quân dịu dàng nói: “Không thể nhỏ mọn như thế, la hét với trẻ nhỏ thì con thấy có được không? Miếng thịt này coi như lời xin lỗi.”
Tiểu Bần Nông nhìn bộ dạng dữ dằn của Mạc Ưng Tập, chỉ sợ miếng thịt bị giành lại, vừa nhai thịt vừa ngoáy đầu chạy về phía Tôn Kiện Nga.
Mạc Ưng Tập thấy Tôn Kiện Nga dường như đang đến gần mẹ cậu, cậu bé kéo Thẩm Thục Quân đi vào nhà: “Mẹ, ăn cơm thôi.。”
Cậu bé gắp miếng thịt đó cho Thẩm Thục Quân, tất nhiên là Thẩm Thục Quân không chịu.
Mạc Ưng Tập nói: “Mẹ, đừng có cố chấp nữa, con còn nhỏ, cả đời này còn có thể ăn thịt được mà.”
Mọi người: …
Tuy thịt rất thơm, nhưng đứa bé như Mạc Ưng Tập cũng khiến họ thấy rất thích thú, nhất là Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ, đều chia phần thịt của mình cho Mạc Ưng Tập ăn.
Mạc Ưng Tập nhìn anh cả của mình, kiên quyết phải mạnh mẽ một lần, nói to: “Không được, mọi người có thể cho con ăn một lần, cũng không thể cứ cho con ăn mãi được, con phải cô gắng kiếm thịt ăn.”
Nói xong, cậu bé há to miệng ăn món rau ngâm nước muối của mình, vừa ăn vừa khen thơm, chưa bao giờ ăn một món thơm ngon đến thế.
Lúc này, tất nhiên không có ai thèm thịt, ngay cả các thanh niên đội hai cũng thoải mái ăn hai bữa thịt trong ngày Tết, lúc này ngửi thấy mùi thịt còn nuốt nước miếng, huống gì là nhà Mạc Thụ Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận