Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 411: Ké sữa(4)

Chương 411: Ké sữa(4)
Chương 411: Ké sữa(4)
Cô ta trông như một cô con dâu bị ức hiếp trước mặt mẹ chồng, hở ra tý là rơi nước mắt chịu ấm ức, nhưng cô ta không hề yếu đuối trước mặt những người phụ nữ khác.
Mọi người ngơ ngác khi nhìn thấy Trương Cấu vốn luôn oán giận hai vợ chồng Chu Minh Dũ nhưng giờ lại ra sức bảo vệ Mạc Sỏa Ni, thấy cô ta quét cây chổi lớn đến, mọi người lập tức giải tán.
Đúng lúc Ngô Mỹ Anh và Đinh Lan Anh đi đến, Trương Cấu tức giận nói: “Mấy người đàn bà này không chịu làm việc, nhàn rỗi ngứa miệng, ngày mai bảo bọn họ ra đồng, chúng ta ở ngoài sân.”
Ngô Mỹ Anh thấy Trần Tú Phương co rúm ở bên cạnh, dường như là bị dọa sợ hãi, nói to: “Đúng thế! Để tránh bọn họ suốt ngày gây cản trở.”
Đến bữa tối, Trương Thúy Hoa mang cơm nước đi ăn cùng với Mạc Như, đợi trời tối Đại tiên còn phải “làm phép” giúp vận chuyển hoa màu, không thể sơ suất được.
Bà lại nấu cho Mạc Như một phần canh rau mỡ heo, chần hai quả trứng gà vào trong.
Thời điểm này, các cán bộ đều đi luyện sắt thép cả rồi, trong nhà có phà khói cũng không có ai quản.
Mạc Như bảo bà cùng ăn, Trương Thúy Hoa cười nói: “Ai mà chưa từng ở cữ, mẹ cũng từng ăn rồi, tranh thủ ăn nhiều chút đi.”
Mạc Như cười, cũng không đùn qua đẩy lại, chỉ cần cố gắng thì người trong nhà cũng sẽ được ăn trứng gà.
Đang ăn cơm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cữa.
Trương Thúy Hoa: “Ai đấy?”
“Thím hai, là cháu.”
Trương Thúy Hoa mở cửa, thấy là mẹ của Thiết Muội, bà kinh ngạc nói: “Liên Hoa à, có chuyện gì thế?”
Tuy rằng bọn họ cùng đội một với Vương Liên Hoa nhưng không thân thiết lắm, nhất là hai năm trước đã cãi vã nhau vì chuyện san lấp phần mộ. Hiện tại thì thường ngày trên đường có thể trò chuyện vài câu, nhưng rất hiếm khi đến nhà nói chuyện.
Cũng chỉ có mấy ngày này thu hoạch hoa màu, đàn ông không có ở nhà, Trương Thúy Hoa dẫn theo phụ nữ đi làm việc mới tiếp xúc nhiều hơn với bọn họ.
Vương Liên Hoa cười nói: “Thím! Cháu đến tìm Sỏa Ni.”
Cô ta ẵm con đi vào phòng một cách nồng nhiệt: “Con của hai đứa mình cũng trạc tuổi nhau, tôi ẵm đến đây để trò chuyện cùng cô.”
Mạc Như: ... Chúng ta thân đến thế sao?
Cô ta không giấu được vẻ bối rối của mình, nhìn Trương Thúy Hoa và cười, tỏ ý bản thân cũng không biết tại sao lại đến.
Trương Thúy Hoa buột miệng hỏi một câu: “Liên Hoa! Cháu từng ăn ở nhà ăn chưa?”
Vương Liên Hoa tiện thể nói: “Ôi dào! Thím vừa nói cháu đã cảm thấy vẫn chưa ăn no.”
Cô ta ẵm con ngồi xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm bát canh rau trước mặt Mạc Như, có thể coi như tận mắt nhìn thấy đồ ăn của Mạc Sỏa Ni rồi.
Ngày mai có thể ra ngoài nói thật rồi, không cần đoán mò nữa.
Canh rau đó có váng dầu nổi lên thơm phức, hơn nữa còn có hai quả trứng gà.
Trong phòng toàn là mùi thơm của mỡ heo và trứng gà.
Vương Liên Hoa không khỏi nhìn chằm chằm và nuốt nước bọt, cười nói: “Thím hai! Nhà thím đối xử với con dâu tốt thật, Sỏa Ni đến giờ vẫn có trứng gà để ăn à?”
Ngay sau đó, cô ta bắt đầu than ngắn thở dài, trình bày số khổ của bản thân: “Cháu vừa sinh mấy ngày chỉ ăn có hai quả trứng gà, sau đó thì hết rồi. Chà! Chỉ vì sinh ra đứa con gái...” Cô ta vừa nói vừa lau nước mắt, mắt nhìn chằm chằm trứng gà trong bát của Mạc Như.
Thường thì vào lúc này, có thế nào thì cô cũng phải nhường chứ, có không nỡ cũng phải nói một câu: “Hay là cô ăn một miếng đi.”
Nào ngờ cô nói là của cô, Mạc Như ‘ồ’ lên một tiếng rồi cúi đầu bắt đầu ăn trứng gà và canh rau của mình, một miếng trứng một miếng rau, hoàn toàn không có ý cho cô ta ăn một miếng.
Vương Liên Hoa ngẩn người nhìn: Sao cô lại ăn một mình không biết ngượng như thế?
Cô ta quên lau đi nước mắt, không cho trứng gà ăn đã đành, sao ngay cả canh rau cũng không cho nếm chứ?
Trương Thúy Hoa nói: “Liên Hoa à, nếu không có chuyện gì thì về nhà nghỉ đi, vẫn chưa hết ở cữ đừng đi lung tung, ban ngày phải thu hoạch gấp mùa màng là chuyện không còn cách nào, ban đêm về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Lúc này, Vương Liên Hoa mới lau nước mắt, cười nói: “Thím xem cháu toàn nói linh tinh, thím hai, cháu đến bầu bạn với Sỏa Ni, không vội.”
Cô ta bập môi, cười nói: “Ôi dào! Hồi tối ăn có chút mặn, để cháu ăn thêm bánh ngô hấp dằn bụng.” Cô ta lấy một cái bánh ngô hấp từ trong mẹt thức ăn, vừa ăn vừa quan sát căn nhà mới.
Đó là một căn nhà rất đơn sơ, gian nhà chính chỉ có một bộ bàn ghế đặt giữa, nhưng không biết tại sao Vương Liên Hoa lại cho rằng căn nhà này rất tốt.
Mọi vật dụng trong nhà đều được bày biện rất thích hợp, thoải mái khi sử dụng và thoải mái khi nhìn vào, ngay cả một cái chêm trên tường cũng vừa khéo.
Quan trọng nhất là Vương Liên Hoa cho rằng sao lại sạch sẽ đến thế, cô ta chưa từng thấy căn nhà nào sạch sẽ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận