Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 789: Ngon!

Chương 789: Ngon!
Chương 789: Ngon!
Lần này Lâm Thư lại có tin tức nói cho bọn họ nghe.
Lúc tiễn bọn họ ra ngoài, Lâm Thư nhỏ tiếng nói: “Đảng ủy huyện có chỉ thị xuống, yêu cầu các đại đội cùng nhau phát triển, tiên tiến xách động lạc hậu.”
Điều này có nghĩa là đội ba đội bốn chắc chắn là ăn bám bọn họ rồi!!
Cho dù có muốn quan tâm hay không, cũng buộc phải quan tâm.
May mà bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không đến mức quá đỗi bất ngờ.
“Cảm ơn chủ nhiệm Lâm.” Hai người đều rất cảm kích anh ta.
Lâm Thư cười nói: “Đây là chỉ thị, hai ngày nữa là họp rồi, sớm muộn hai người cũng biết thôi.”
Cảm ơn lần nữa, hai người quay về đại đội, tìm Chu Thành Chí nói cho ông ta nghe thông tin này trước.
Chu Thành Chí hút hai ngụm thuốc lào thật sâu, “lạch bạch lạch bạch”, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng nói: “Được rồi, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn, cũng không có gì mà tức.”
Ông ta không nói, vẫn là nên làm gì thì làm, nhưng mà nhìn đội ba đội bốn càng khó ưa hơn, cứ kiếm chuyện với Trần Phước Hải và Chu Ngọc Quý, kêu bọn họ thúc giục những người đàn ông lười biếng kia siêng năng lên làm nhiều việc.
Thực ra hai đội này bây giờ bị bọn họ điều đi đào kênh phía nam, hầu hết đều trở nên chăm chỉ rồi, nhưng mà rốt cuộc thì cũng có nhiều người đàn ông lười thành thói quen không muốn làm việc chỉ muốn ăn cơm, loại người này không tránh được bị Chu Thành Chí chửi từ trên chửi xuống.
Ngày hôm sau, Mạc Như kêu Đinh Lan Anh lén lén gặt nấm còn lại thành ba rổ, tối cô và Chu Minh Dũ đưa đến Hạ Trang cho Khưu Lôi.
Bọn họ làm nghề phụ, từ ban đầu đã không nghĩ tất cả đều cho hợp tác xã mua bán, mà là kế hoạch dùng một phần kiếm danh dự tiên tiến, một phần kiếm tiền làm giàu.
Dù gì cách kiếm tiền ở dưới quê thực sự là quá ít đi, có thể kiếm thêm chút nào hay chút nấy, cuối năm cũng tiện chia hoa hồng.
Suy nghĩ của bọn họ giống với suy nghĩ của Chu Thành Chí, Chu Thành Nhân, nếu đã không thể không trói mọi người lại với nhau cùng ăn cơm, thì vẫn phải ăn thoải mái một chút, để cho các thành viên cảm thấy đội sản xuất và nhà ăn có tương lai mới được.
Ăn no, mặc ấm, cuối năm có chút hoa hồng hiện kim, đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà các thành viên theo đuổi, Chu Minh Dũ cảm thấy chỉ cần không đi lệch đường, thực ra cũng rất dễ hoàn thành.
Buổi tối về, bọn họ lấy được số tiền kết dư lần trước ở bên Lý Nông Giang, Khưu Lôi tính toán sổ sách rõ ràng, thậm chí mua bao nhiêu hào lời bao nhiêu ở trong thành cũng không giấu bọn họ.
Sáng sớm hôm sau Mạc Như đến nhà kính nấm để đưa cho Đinh Lan Anh năm hào.
Đinh Lan Anh không dám lấy, “Sỏa Ni, sao em còn cho tiền chị? Vải que diêm em mua chị lấy không ít, không thể lấy được nữa.”
Mạc Như cười nói: “Chị dâu à, chị cũng tích góp ít tiền để dành đi, chăm sóc nấm cho thật tốt, sau này còn có thể kiếm được nữa.”
Đinh Lan Anh vui mừng nói: “Vậy chị nhận lấy nha, cảm ơn Sỏa Ni.”
Mạc Như lại nhìn nấm một chút, lần thu hoạch tiếp theo phải chờ khoảng tám chín ngày.
“Chị dâu hai à, chị rảnh rỗi thì cũng đi học lớp học chữ một chút, học vài chữ, không chừng chúng ta còn có thể xuất bản sổ tay trồng nấm đó.” Mạc Như thấy nấm đều rất tốt.
Nghe nói kêu chị ta đi học Đinh Lan Anh hơi khó xử, “Sỏa Ni, chị cũng từng tuổi này rồi.
Mạc Như cười nói: “Chị dâu chị đang nói gì đó? Các gì là từng tuổi này rồi? Mao chủ tịch nói, ‘học, học nữa, học mãi”. Chị nói, chị trồng nấm tốt như vậy, đến lúc đó công xã mà thưởng cho chị phần thưởng tiên tiến chị còn không biết ký tên thì phải làm sao?”
“Trời ơi!” Đinh Lan Anh ngay lập tức trở nên kích động, “Tiên tiến?”
Mạc Như gật đầu.
Đinh Lan Anh vội phủi tay, “Không được không được, tiên tiến thì cũng là thưởng cho em, nhà kính trồng nấm này là em làm, chị chỉ phụ làm lặt vặt.”
Mạc Như vỗ vai chị ta, “Chị dâu hai, cố gắng làm, ngày tháng tốt còn ở phía sau.”
Vừa nói xong cô ấy rời đi.
Đinh Lan Anh thì không bình tĩnh được nữa, trồng nấm đàng hoàng cũng được tiên tiến? Đi theo em dâu lao động tiêu biểu đúng thật là được hưởng lây, qua phụ lặt vặt, ai làm mà không được? Em ấy lại gọi mình đến, đến lúc đó tiên tiến phải nói thế nào? Nấm tiên tiến? Lao động nấm tiên tiến? Con dâu nấm?
“Hề hề!” Đinh Lan Anh tự cười ra tiếng, làm mình hết cả hồn, vội bịt miệng lại nhìn xung quanh, may mà không có ai nghe thấy.
“Năm hào lận đó!” Chị ta lật qua lật lại xem các đồng tiền trong tay mình, nghĩ đến sau này mình cũng có tiền tiết kiệm riêng, sao cảm thấy không thể tin được đến thế nhỉ?
“Sỏa Ni đúng thật là lợi hại!” Chị ta cảm thán, tràn đầy hy vọng với tương lai.

Quả nhiên mấy ngày sau công xã đã mở cuộc đại hội động viên cán bộ các đại đội, truyền đạt chỉ thị mới của đảng ủy huyện: Đội sản xuất của các đại đội đều phải giúp đỡ lẫn nhau, tiên tiến kéo lạch hậu, không thể để một đội một thành viên lạc hậu, phải đi bộ bằng hai chân, không được làm đại đội què cụt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận