Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 101 - Tiên phàm khác biệt, ngươi căn bản không hiểu trồng cây hòe.



Chương 101 - Tiên phàm khác biệt, ngươi căn bản không hiểu trồng cây hòe.




- Đại hồng nhân cái gì.
Cận Xuân Chi bên cạnh nhịn không được trợn trắng mắt:
- Lữ Phi Dương chính là một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm.
- Ý kiến của đàn bà! Ngươi biết cái gì, đây chính là Hoa Chu Mỗ Mỗ, rất nhiều người muốn ăn cơm mềm của mỗ mỗ còn không được ăn, Lữ Phi Dương không chỉ ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon, lần trước gặp hắn, ăn Nguyên Hồn đan giống như ăn kẹo vậy, ta nhìn mà thèm.
Biết được hảo huynh đệ ngày xưa không ngờ lại ăn cơm chùa Hoa Chu Mỗ Mỗ.
Từ Lạc dở khóc dở cười.
Lữ Phi Dương không có linh căn, hoàn toàn dựa vào một khuôn mặt, trà trộn vào Kim Hà tông.
Người kia lớn lên càng đẹp trai, hơn nữa cầm kỳ thư họa không gì không biết, quan trọng nhất là rất biết nói chuyện, lúc ấy tạp dịch, ăn cơm mềm của ba nữ đệ tử ngoại môn, cứng rắn ăn đan dược, ăn đến cảnh giới Dưỡng Khí tầng ba, chút linh khí trong thiên địa, hắn một ngụm cũng chưa từng hít qua.
Nào ngờ, đến Xích Luyện Tông, vậy mà làm nghề cũ, hơn nữa còn ăn cơm chùa Hoa Chu Mỗ Mỗ.
Chờ một chút.
Hoa Chu mỗ mỗ?
Hoa Chu mỗ mỗ trên Bàn Tơ Phong?
Đây không phải mỗ mỗ Lão Hòe Lĩnh thích nuôi đỉnh lô sao?
Lữ Phi Dương đi làm lò sưởi cho Hoa Chu mỗ mỗ?
Đứa cháu đó cũng không sợ bị ép khô?
...
Ngày hôm sau.
Phu thê Lý Đại Quang tìm đến sư huynh đệ tạp dịch năm đó có quan hệ không tệ tại Kim Hà tông, mọi người cùng nhau náo nhiệt nâng cốc ngôn hoan. Đáng tiếc Lữ Phi Dương không có ở đây, không tìm thấy người, ngược lại Khương Phi cùng Đoàn Mặc Tuyết sau khi biết được tin tức Từ Lạc còn sống thì đã tới.
Mặc dù ba người là thế giao, trước kia quan hệ cũng không tệ.
Nhưng cũng chỉ là trước kia mà thôi.
Từ năm đó bái nhập Kim Hà tông, Từ Lạc trong mắt bọn họ đã không khác gì phàm nhân thế tục.
Từ cổ kim đến nay, tiên phàm cách biệt.
Hai người đều là người tâm cao khí ngạo, tự nhiên không để ý loại tạp dịch linh căn rác rưởi như Từ Lạc, sớm đã coi hắn là một phàm nhân.
Lần này tới đây, đơn giản là hướng về thế giao năm xưa.
Sau khi tới đây, đơn giản hàn huyên vài câu, Đoạn Mặc Tuyết liền một mình gọi Từ Lạc đi ra ngoài.
- Ngươi có thể may mắn sống sót, ta rất cảm thấy cao hứng cho ngươi.
Đoàn Mặc Tuyết mặc áo xanh, gương mặt thanh tú không có sắc thái tâm tình gì, ngôn ngữ cũng cực kỳ lạnh nhạt. Nàng đưa lưng về phía Từ Lạc, nhìn cây hòe già đầy núi trên Lão Hòe Lĩnh nói:
- Một năm trước, may mắn nhặt được một cái mạng trở về, vì sao lại tới đây, ngươi không nên tới, nơi này cũng không phải chỗ ngươi tới.
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Từ lúc rời khỏi Kim Hà tông, ta đã nói với ngươi, đừng có đi theo, ngươi lại không nghe, lần này ngươi may mắn, nhặt lại được cái mạng, nhưng cũng chỉ có lần này.
- Ngươi đừng cho rằng mình không lăn lộn ra được ở Kim Hà tông thì có thể lăn lộn ra khỏi Xích Luyện tông, ta nói cho ngươi biết, đây là chuyện không thể nào, Xích Luyện tông là ma đạo, mức độ nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của ngươi, thậm chí có thể nói, ngươi căn bản không nghĩ ra được nơi này khủng bố cỡ nào.
- Ở Kim Hà tông, ngươi còn có thể trồng đủ loại linh điền, mà ở chỗ này, không quá ba ngày, ngươi sẽ bị người ta trồng cây hòe.
Đoàn Mặc Tuyết xoay người, nhìn Từ Lạc, ánh mắt hờ hững, cũng giống như một vị tiên nhân, nhìn phàm nhân bình thường, nói:
- Chỉ sợ ngươi còn chưa biết cây hòe là cây gì? Ngươi cũng không biết ngọn núi này vì sao được gọi là Lão Hòe Lĩnh? Ngươi có biết mỗi một gốc cây hòe chôn dưới đất là cái gì không?
Từ Lạc nhìn thoáng qua cây hòe già cách đó không xa:
- Cái này... ta vẫn biết một chút.
- Ngươi biết?
Đoạn Mặc Tuyết lắc đầu, xùy cười một tiếng, đi qua, dừng ở trước Từ Lạc, nói từng chữ một, trầm giọng nói:
- Tin ta, ngươi căn bản không biết, ngươi cái gì cũng không biết, chân tướng còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều, trồng cây hòe cũng không phải đơn giản như ngươi trồng linh điền ở Kim Hà Tông.
- Thôi, ta nói với ngươi những thứ này làm gì.
Lắc đầu.
Đoàn Mặc Tuyết thở dài:
- Ngươi đi đi, trở về đi, lấy linh căn của ngươi, cầu tiên vô vọng, cầu ma càng đừng trông cậy vào, ngươi không có lá gan này, càng không có thực lực này, trở lại thế tục đi, kỳ thật... Cưới vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường, cũng không có gì không tốt.
Lúc này.
Khương Phi từ bên trong đi ra, giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một bình bạch ngọc, đổ ra một viên đan dược:
- Từ Lạc, nói ra thì chúng ta cũng coi như bà con xa, đan dược, ngươi cầm lấy, đây chính là Âm Nguyên đan, giá trị liên thành.
- Cho ngươi thêm một viên đi.
- Nhớ kỹ, Âm Nguyên đan này, sau khi ngươi ăn vào, nhất định phải bế quan tu luyện ít nhất hơn một tháng, tuyệt đối không nên lãng phí, ngươi không có lăn lộn qua ở Lão Hòe Lĩnh, căn bản không biết giá trị của một viên Âm Nguyên đan.
- Được rồi, sau khi trở về cưới một người vợ, thành thành thật thật trải qua cuộc sống bình thường, không cần nghĩ đến cái gì mà đại đạo trường sinh, sau này nếu như ta tu luyện thành công, sẽ cho người đưa cho ngươi một ít đan dược.



Bạn cần đăng nhập để bình luận