Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 333 - Thần hồn của ta, trời sinh siêu phàm (2)



Chương 333 - Thần hồn của ta, trời sinh siêu phàm (2)




Rất nhanh, Dương Nhược Lâm cũng cảm nhận được sự khác thường. Nhìn kỹ cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm. Có lẽ là cảnh tượng này quá mức ly kỳ, quá khoa trương. Thậm chí nàng còn hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không, nhắm mắt lại, lại mở ra, không có sai. Từ Lạc đang dùng một loại tốc độ cực kỳ khó tin hấp thụ khói bụi.
Sao hắn có thể thu nạp nhanh như vậy?
Tu vi của hắn không phải là cảnh giới Tụ Ý đại thành sao?
Hai người đều biết Từ Lạc là thiên chi kiêu tử của Thần miếu Vân Châu, cũng nghe nói hắn tiếp xúc Thần đạo mấy năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành, Thạch Nguyên đại trưởng lão càng ký thác kỳ vọng cao đối với hắn.
Nhưng cho dù là như vậy.
Cũng không có khả năng thu nạp nhanh như thế!
Đó còn là hấp thu hay sao?
Không!
Không phải hắn đang hấp thu.
Mà là cắn nuốt!
Một lớp khói bụi dày như lập tức bị cắn nuốt không thấy tung tích.
Nhanh!
Thật sự quá nhanh.
Một lát sau Từ Lạc hấp thụ mười làn khói.
Trình Trí Viễn và Dương Nhược Liên chỉ thu nạp được một ít. Những người khác ngay cả một chút cũng không hấp thu được.
- Cái gì!
Qua một lát.
Lúc Đặng Phong hấp thu xong một tia khói bụi, phát hiện Từ Lạc đang điên cuồng thôn phệ khói bụi, hắn còn cảm thấy choáng váng.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự khiếp sợ sâu sắc từ trong mắt nhau, ai cũng không nói chuyện, tiếp tục thu nạp.
Dù sao thì thừa số siêu phàm còn khá nhiều, hấp thụ ít đi một chút, cũng không thể lãng phí từng phút từng giây. Đặc biệt là Từ Lạc giống như một con cự thú điên cuồng cắn nuốt khói bụi.
Cho dù Trình Trí Viễn rất muốn bình tĩnh trở lại, tiếp tục hấp thu.
Đáng tiếc.
Căn bản vô dụng.
Nhìn thấy từng làn khói bụi bị Từ Lạc hút vào thần tuyền, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, lại cực kỳ tức giận, chênh lệch cực lớn. Hắn từ nhỏ đã đội lên hào quang của thiên kiêu, không thể nào tiếp nhận được.
Càng sốt ruột, càng không thể tĩnh tâm, tâm không tĩnh không thể ngưng tụ thần hồn, ngay cả thần tuyền mi tâm cũng bắt đầu buông lỏng.
Không biết qua bao lâu.
Trong sảnh ban đầu rất nhiều khói trôi nổi, theo thời gian trôi qua, khói chạy càng lúc càng ít, hơn mười phút qua, chỉ còn lại rải rác ít ỏi.
Cuối cùng...
Từ Lạc ngừng vận chuyển thần tuyền giữa mi tâm, sau khi dần dần biến mất.
Hắn cũng không toàn lực thu nạp. Nếu toàn lực hấp thu những làn khói này, trước sau không đến vài phút, hắn có lòng tin trực tiếp hút sạch sẽ, một chút cũng không còn. Để tránh bị phần lớn người ở đây tức giận, lúc này mới chậm rãi hấp thu. Hơn nữa cũng chỉ hút hơn phân nửa, cũng không tính là quá đáng.
Vừa đứng lên.
Đám người Trình Trí Viễn, Dương Nhược Lâm, Đặng Phong lập tức vây quanh.
- Từ Lạc!
Mặc dù Trình Trí Viễn vẫn mặc đồ màu trắng, đeo mắt kính gọng vàng, nhưng lại không nho nhã như lúc trước. Hắn cau mày, sắc mặt có chút âm trầm, nhìn chằm chằm Từ Lạc, hỏi:
- Sao thần tuyền hồng kiều của ngươi hấp thụ nhanh như vậy?
- Thần hồn của ta trời sinh cường đại.
Thần hồn trời sinh cường đại?
Trình Trí Viễn căn bản không tin:
- Cho dù thần hồn trời sinh mạnh mẽ, cũng không thể hấp thu nhanh như vậy!
- Thần hồn của ta, trời sinh siêu phàm!
Giọng nói của Từ Lạc không lớn, truyền vào trong tai phần lớn mọi người lại rung động khiến đầu óc mọi người trống rỗng.
Sau khi tận thế, thần tích hiện thế vẫn luôn lưu truyền một câu chuyện.
Truyền thuyết về một người có thần hồn siêu phàm.
Nói là thần hồn siêu phàm giả chính là thiên tài Thần đạo, được ông trời quyến luyến, càng không khác gì thiên chi kiêu tử.
Trong truyền thuyết này, được mấy vị Sơn Quân Âm Thần đọc được từ trong sách cổ Thần đạo.
Trong sách cổ ghi lại.
Sau khi tu luyện thành Âm Thần, thần hồn mới tính là vượt qua phàm trần, cũng có thể thần hồn thông suốt.
Thần hồn siêu phàm giả bẩm sinh đã có thể thần hồn xuất khiếu, tu luyện như được thần linh trợ giúp, có thể không lãng phít sức lực, mấy năm ngắn ngủi là có thể luyện thành Âm Thần.
Liên tưởng đến mấy năm ngắn ngủi Từ Lạc đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành, chẳng lẽ thần hồn của hắn thật sự là trời sinh siêu phàm?
Không có khả năng!
Ít nhất Trình Trí Viễn không tin.
- Ta không tin thần hồn ngươi trời sinh siêu phàm!
Hắn nhìn chằm chằm Từ Lạc, trầm giọng nói:
- Thế giới tận thế chúng ta, Minh Nhật bao phủ, âm khí quá nặng, căn bản không thể có thần hồn siêu phàm được sinh ra.
- Ta cũng không tin!
Sau đó Đặng Phong cũng đứng ra cười lạnh nói:
- Ta nghe Đinh Sơn Quân nói qua, chỉ có hoàn cảnh đặc thù của thế giới Thần đạo mới có thể sinh ra thần hồn siêu phàm.
- Các ngươi không tin ta cũng không có cách.
Từ Lạc không nói gì nữa.
Trong cơ thể hắn có một viên Hắc Liên đạo chủng chủng ẩn chứa Tam Muội Chân Hỏa, rèn luyện thân thể và thần hồn, tinh thuần hơn ngày trước.
Cho dù không có tu luyện, thần hồn nhục thân của hắn siêu phàm cũng chỉ là vấn đề thời gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận