Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 848 - Ai cũng có âm mưu



Chương 848 - Ai cũng có âm mưu




- Lão Lôi, ngươi có ý gì? Thì sao, ngươi muốn giết người ta, rút Âm Thần, cướp truyền thừa thật hả?
- Ta, không phải như thế! Lão Cửu, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
- Hừ! Ai biết!
Xưa nay, hai người này nhìn nhau ngứa mắt, chỉ cần gặp mặt, là sẽ xỉa xói đối phương.
Lúc này, Ngũ trưởng lão mở miệng:
- Mấy lời kẻ này nói ngày hôm nay, có rất nhiều điểm đáng ngờ, khó phân biệt đúng sai, ta thấy chưa chắc là thật.
- Tướng mạo tên đó đoan chính, dáng dấp cũng tuấn tú lịch thiệp, cực kỳ nho nhã, còn đẹp hơn cả tiểu cô nương.
Nguỵ lão viện trưởng viện nghiên cứu vân vê sợi râu cằm:
- Ta thấy không giống người có tâm cơ sâu.
- Cũng không thể nói như vậy, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, mặc dù nhìn tên tiểu tử đó nho nhã, nhưng ai biết có phải sói đội lốt cừu không.
Ngũ trưởng lão nói tiếp:
- Theo ta biết, nhiều năm trước ở địa giới Thương Chân, Thần Đạo nương nương định truyền truyền thừa Liêm Trinh cho Nhược Lâm, nhưng sau bị tên này cướp mất.
- Việc này ngươi biết một mà không biết hai.
Nguỵ lão viện trưởng phản bác:
- Nhược Lâm đã nói với ta, khi đó tình hình khá phức tạp, có một Quỷ Quân thực lực cường đại mang theo một đám âm quỷ xâm nhập thần cung, vì không để truyền thừa rơi vào tay Quỷ Quân, Từ Lạc mới xuất thủ, huống chi…
Dừng một chút, Nguỵ lão viện trưởng nói thêm:
- Hẳn các ngươi cũng biết, Thất Tinh Thần Kiếm trong tay Nhược Lâm là của Từ Lạc đưa cho.
Ánh mắt quét qua đám trưởng giả trong Thần Cung:
- Chư vị ngẫm kỹ lại đi, ngay cả chí bảo như Thất Tinh Thần Kiếm hắn cũng đưa cho Nhược Lâm được, ta tin, năm đó hắn đưa hai truyền thừa đến cho Thái Vi Thần Cung chúng ta thật, chỉ là… Haiz!
Lắc đầu, Nguỵ lão viện trưởng thở dài đầy phiền muộn:
- Đáng tiếc… Quá đáng tiếc! Không trách người khác được, chỉ có thể trách chúng ta, trách lão phu có mắt không tròng…
- Nếu đúng là vậy, sao ta chưa từng nghe Nhược Lâm nhắc tới?
Lôi Chính Phong vừa dứt lời, Cửu trưởng lão châm chọc ngay:
- Ngươi bảo nha đầu Nhược Lâm kia nói thế nào, với ai? Nàng vừa tới Thần Chỉ Thành, thì có thể tin ai? Không nhắc đến còn tốt, nếu nàng nói ra, chỉ sợ thanh mai trúc mã trong lòng này sẽ chẳng ra được Thần Chỉ Thành, có khi còn bị ít người thủ tiêu đấy!
Bộp, Lôi Chính Phong đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cửu trưởng lão:
- Lão Cửu, ngươi nói cho rõ, đang quanh co lòng vòng chế giễu ai đấy hả?
- Có tật thì giật mình thôi, dù sao Chung Đại Lâm ta cũng chẳng thẹn với lương tâm!
Thấy Lôi Chính Phong và Chung Đại Lâm chuẩn bị đánh nhau, những người khác vội đứng can ngăn, mãi cho đến khi lão hội trưởng cất lời, hai người mới chịu thôi.
Lão hội trưởng là người đứng đầu của Thái Vi Thần Cung, cũng là đại đồ đệ của lão Thần Thiên Thái Vi năm đó.
Lão nhân gia gần như không chỉ được kính ngưỡng ở Thần Chỉ Thành, mà được cả các lão tiền bối tiên phong Thần Đạo đức cao vọng trọng ở toàn bộ địa giới Đại Xuyên kính trọng.
- Chuyện hôm nay đã gây ra kích động rất lớn, qua việc này, hẳn các ngươi cũng có thể thấy, đám người Thần Chỉ Thành đã sớm sinh lòng bất mãn với chúng ta… Nếu chúng ta không thay đổi, sợ là càng nhân tài rời đi, cứ thế mãi, chắc chắn Thần Chỉ Thành sẽ suy bại.
Lão hội trưởng râu tóc bạc phơ, mặt bộ áo bào xám, lưng gù, chống quải trượng, rất già nua, nói chậm rãi:
- Về chuyện của Từ Lạc, cứ để hắn lưu lại rồi tính sau.
Nói xong thì khoát tay, tan họp. Các trưởng lão khác cũng rời đi, trong phòng họp lớn như thế, chỉ còn lại lão hội trưởng và Nguỵ lão viện trưởng.
- Nguỵ sư đệ, ngươi thấy việc này thế nào?
- Từ Lạc ấy hả?
Nguỵ lão viện trưởng vân vê râu cằm, trầm ngâm một lát, lắc đầu:
- Ta cũng không biết có nên tin lời hắn không, cứ tạm tin ba phần đi, nể mặt Nhược Lâm thì thêm hai phần nữa.
- Cách đây vài năm, khi biên cảnh chưa thông, Tần Diệu Đông của Thần Miếu Cự Môn ở địa giới Vân Thương tới đây bái phỏng ta.
Lão hội trưởng khẽ cười:
- Hắn hay nhắc đến Từ Lạc, gọi kẻ đó là kỳ tài Thần Đạo hiếm có, tâm địa thiện lương, nhân phẩm quý tộc, có tâm hoài gia quốc thiên hạ, muốn mở ra một chân trời mới cho những người sống sót ở thế giới tận thế.
- Tâm hoài gia quốc thiên hạ?
Nguỵ lão viện trưởng kinh ngạc:
- Sư huynh tin có người chí công vô tư như thế ở thế giới tận thế này sao?
- Ha ha ha!
Lão hội trưởng cười lớn, cũng không trả lời câu hỏi đó:
- Nửa câu đầu của lão Cửu nói lúc nãy rất đúng, chúng ta tin hay không không quan trọng, hắn nói thật hay giả cũng vậy, quan trọng là hắn kế thừa truyền thừa thật, là một Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng Cự Môn danh xứng với thực!
Nguỵ lão viện trưởng nghe được ý bóng gió của lão hội trưởng:
- Ý sư huynh là muốn giữ Từ Lạc lại?
- Đúng là lão hủ có ý đó.
- Sợ hơi khó, những người khác trong hội trưởng lão sẽ không đồng ý, đương nhiên, nếu ngài mở miệng, bọn họ cũng phải chịu, nhưng… Mấy người trẻ tuổi kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận