Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 763 - Cướp sạch!



Chương 763 - Cướp sạch!




Từ Lạc cố bình tĩnh lại, tiếp tục thu hoạch dược liệu trong linh điền của Nam Phong thế gia.
Thịt thiên nga cũng là thịt, thịt muỗi cũng thế. Đây là ưu điểm lớn nhất của hắn, không bao giờ kén chọn, chỉ cần có là được.

- Chúng ta phải nói rõ, thần dược Tử Dương Liên Tử, thuộc về ta. Ta chỉ cần thần dược, những thứ khác các ngươi có thể chia đều!
- Vì gì chứ! Lão tử có công lớn!
- Đại Thiềm! Ngươi là một Ma Tu, người không ra người, quỷ không ra quỷ, muốn thần dược làm cái mẹ gì, lão tử sẽ cho ngươi thêm hai Âm Quỷ cực phẩm!
- Lão đà gia! Ngươi có ý gì, nói lão tử là Ma Tu, chẳng lẽ ngươi không phải? Ngươi bồi bổ bằng huyết nhục, cần thần dược làm gì!
- Căn cơ đại đạo của lão tử đã quá quan nhiều năm, mãi chưa phá cửa, đành nhờ vào thần dược!
- Ai mà chả cần thần dược phá cửa?
Trong bảo khố, vì muốn có thần dược, Bát Tí lão đà gia và Đại Thiềm lão quỷ chửi nhau, không ai chịu nhường.
Trúc Cơ Đan song thải đắt đỏ, có tiền cũng không mua được. Nhưng bọn họ đều dựng thành căn cơ đại đạo rồi, cũng đã quá quan vững chắc, Trúc Cơ Đan không còn quan trọng nữa, dù là Trúc Cơ Đan ngũ thải, bọn họ cũng có thể đổi.
Thần dược lại khác. Sở dĩ Dương Liên Tử được gọi là thần dược, bởi dược tính cực mạnh, nóng như lửa, có thể tịnh hoá, tinh thuần pháp lực.
Mấy Ma Tu như lão đà gia, Đại Thiềm lão quỷ, vì dùng quá nhiều thứ bồi bổ, dẫn đến pháp lực cực kỳ đục ngầu.
Thế nhân đều hay, pháp lực càng đục, càng khó ngưng tụ, không có uy lực, chỉ có thể liều lĩnh bồi bổ, lấy số lượng bù chất lượng, điều này dẫn đến một vòng luẩn quẩn.
Trọng yếu là, pháp lực đục ngầu thì tu vi rất khó đột phá, càng về sau càng khó, chắc chắn phải bồi bổ điên cuồng.
Vậy nên, phần lớn Ma Tu có pháp lực hùng hậu, nhưng rất đục. Càng đục, càng bổi bổ, càng bồi bổ, càng đục. Con đường tu luyện ngày một khó khăn.
Như đám người này, tu bổ điên cuồng, căn cơ đại đạo mới có thể quá quan, nhưng không thể phá cửa. Nếu có được thần dược như Tử Dương Liên Tử, là có thể tịnh hoá pháp lực trở nên tinh thuần.
Ngoài ra, thần dược còn có một diệu dụng lớn, đó là dựa vào dược tính mãnh liệt để đột phá bình cảnh!
Tu vi tới cảnh giới Trúc Cơ, mỗi bước đều khó vạn phần, nếu mượn thần dược đột phá được bình cảnh, thực lực và thọ nguyên tăng gấp bội.
Thực sự quá trọng với những tu sĩ Trúc Cơ đã quá quan, dù sao, tất cả đã tu luyện hơn hai trăm năm, nếu không đột phá, có nghĩa sẽ chẳng sống được mấy năm.
Đột phá bình cảnh, tăng trưởng thọ nguyên, đây mới là giá trị thực sự của thần dược.
- Cãi nhau cái gì, hay lắm hả?
Chu Thanh chân nhân quát:
- Tốt xấu gì hai người các ngươi đã tu luyện nhiều năm, lại suýt đánh nhau chỉ vì mấy thứ này! Thật mất mặt! Đừng quên, còn linh mạch ở dưới, trong đó có linh chủng đấy!
Nghe hai chữ linh chủng, Bát Tí lão đà gia và Đại Thiềm lão quỷ đều giật mình, chỉ nghĩ tới thần dược Tử Dương Liên Tử, mà quên mất mục đích chính là đào linh mạch, trộm linh chủng.
Linh chủng còn hơn cả Trúc Cơ Đan và thần dược. Bọn họ đều biết, linh chủng tương đương với một núi vàng, có thể sinh trưởng ra các loại kim ngọc, đại dược, từ đây có được tài nguyên vô tận.
Nam Phong Xuyên vẫn cực kỳ tỉnh táo, không mở mắt vì thần dược, đi đến linh mạch.

Linh mạch ở ngay dưới ngọn núi này. Năm người đi dọc theo hành lang rất dài, xuống thẳng dưới.
Hành lang không có người canh, nhưng bình thường không phải ai cũng vào được.
Không biết đi xuống bao sâu, Tứ nãi nãi và hơn mười vị tử tôn đã chờ ở dưới này từ lâu, thấy đám người Nam Phong Xuyên, vội hành lễ:
- Gặp qua đại gia và chư vị tiền bối!
- Được, được! Cháu dâu ngoan, các ngươi làm tốt lắm!
Nam Phong Xuyên vui mừng gật đầu, đi thẳng vào vấn đề:
- Thời gian cấp bách, không cần nói nhiều, mau đưa bọn ta đi tìm linh chủng!
Từ nãi nãi cũng không do dự, đưa đám người qua một cửa đá. Sau cửa là một hành lang dài, đầu kia có một rễ cây màu vàng, nằm dọc hành lang, kéo dài ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy lưu quang Tiểu Kim Ngư hiện ra.
- Đại gia! Xử lý Kim Ngọc trong linh mạch thế nào ạ? Rất nhiều cái chưa dựng hoá xong.
- Có Kim Ngọc quải thải không?
- Cách đây vài năm, gia chủ đã nhặt Kim Ngọc quải thải một lần. Hiện giờ, tuy có còn nhiều Kim Ngọc ở linh mạch, nhưng phải mất nhiều năm nữa mới dựng hoá được kim thải.
- Không kịp đâu, cứ đào hết đã, được bao nhiêu thì được!
Từ nãi nãi phân phó hơn mười tử tôn của mình, đào Kim Ngọc ra.
Thần thức của Từ Lạc vẫn vô thanh vô tức đi theo sau, đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ gọi là linh mạch, nên vô cùng rung động.
Hắn nghĩ linh mạch cũng như khoáng mạch, không ngờ cái thứ này còn có rễ cây!
Từ Lạc cũng không biết có phải rễ cây không, trên đó đều có thứ gì đang loé lên ánh sáng rực rỡ, nhìn rất giống rễ cây, nhiều thân nhỏ tách ra từ rễ chính, có không ít Kim Ngọc lóng lánh kim quang.



Bạn cần đăng nhập để bình luận