Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 846 - Chí công vô tư



Chương 846 - Chí công vô tư




Cáp Tử sợ đến ngã ngồi trên đất, ngước nhìn Từ Lạc ngạo nghễ đứng đó như gặp Thần Minh.
- Trời ạ! Thần Tử, Từ Lạc là Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tử Cự Môn!
Mộ Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, thất thần, nỉ non nói:
- Ta biết, không thể nào Nhược Lâm lại thích một kẻ nghèo hèn, càng không có khả năng thích một tên ăn bám sáu năm trời,… Ngay từ đầu ta đã biết!
- Ha ha ha… Thần Tử!
- Phương Thanh Ngọc, ngươi có thấy không, Từ Lạc là Thần Tử!
- Ngươi luôn miệng nói hắn là kẻ nghèo hèn đến từ nơi nhỏ!
- Ngươi xem thường người ta hả? Còn chế giễu người ta không biết gì, cười người ta ngây thơ?
- Ta thấy ngươi mới là người ngây thơ không biết gì ấy!
Mặt Phương Thanh Ngọc lúc trắng lúc xanh, khoé miệng giật giật, toàn thân không nhịn được run lên, trong đôi mắt ẩn chứa đầy sự hâm mộ, nghen ghét, cùng với đè nén sự thẹn quá hoá giận.
Sắc mặt đám người hắn đứng bên cũng cực kỳ khó coi, nhớ đến những lời mới nói với Từ Lạc, Lương Thất hận không thể tìm một cái hố để chui.
Lúc trước, khi thuyết phục Từ Lạc rời đi, thấy thái độ của Từ Lạc thờ ơ, bọn họ đều nghĩ tên này không biết trời cao đất rộng, không biết nước Thần Chỉ Thành sâu bao nhiêu.
Hiện tại, bọn họ mới hiểu ra, không phải Từ Lạc không biết trời cao đất rộng, không biết nước Thần Chỉ Thành sâu bao nhiêu, mà ngay từ đầu hắn đã chẳng thèm quan tâm rồi.
Có lẽ nước rất sâu, cũng chỉ khiến bọn họ chết đuối mà thôi, không thể dìm chết Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tử Cự Môn Từ Lạc.
- Vãn bối Từ Lạc.
Tâm niệm vừa động, Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng Cự Môn thoáng biến mất, Từ Lạc đứng giữa trời, chắp tay hành lễ hỏi thăm đám trưởng lão Thái Vi Thần Cung:
- Bái kiến chư vị tiền bối Thần Đạo!
Không ai đáp lại, các trưởng lão chỉ nhìn Từ Lạc chằm chằm.
Bọn họ biết truyền thừa Cự Môn trong tay Từ Lạc từ lâu, chỉ là không ngờ, mới sáu năm, khi xuất hiện lần nữa, Từ Lạc đã dung nhập được nó vào Âm Thần.
Có thể những người khác không biết, nhưng tiên phong Thần Đạo Thái Vi Thần Cung như bọn họ đều rõ, phàm là truyền thừa Thần Đạo, không phải ai muốn là kế thừa được, nó còn liên quan đến rất nhiều nhân tố, tư chất thần hồn, phẩm chất tâm tinh, thiên phú ngộ tính, nếu cưỡng ép dung hợp, có khi không kế thừa được, mà còn bị phản phệ.
Truyền thừa Thái Vi Thần Đạo mới được truyền cho ba người, chết hai, chỉ Thái Vi Thần Tử hiện tại thành công.
- Được lắm! Bảo sao ngươi dám giương oai không chút kiêng kị ở Thần Chỉ Thành như vậy, thì ra kế thừa truyền thừa Bắc Đẩu Thiên Cương Cự Môn!
Đoàn trưởng hộ vệ đoàn, Lôi Chính Phong cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng kế thừa truyền thừa Cự Môn, trở thành Thần Tử là có thể muốn làm gì thì làm ở Thần Chỉ Thành chúng ta ư?
- Chư vị tiền bối Thần Đạo!
Gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo của Từ Lạc vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt u tối không gợn sóng, ngữ điệu nói chuyện bình thản:
- Hôm nay vãn bối vô ý mạo phạm, không hề muốn diễu võ giương oai, hay thách thức thần uy của các vị tiền bối.
- Vô ý mạo phạm? Nói thật khéo! Ngươi đả thương nhiều người hộ vệ đoàn như thế, còn nói không cố ý?
- Bọn họ muốn cướp đoạt truyền thừa Thần Đạo của vãn bối, vãn bối chỉ có thể xuất thủ phòng vệ, nếu đắc tội, mong chư vị tiền bối thứ lỗi.
- Ngươi nói cái gì?
Có lẽ không ngờ Từ Lạc lại nói một câu như thế, giọng Lôi Chính Phong chợt lanh lảnh:
- Bọn họ cướp truyền thừa Thần Đạo của ngươi?
- Đúng thế!
- Không thể nào! Bọn họ không biết ngươi có truyền thừa Thần Đạo!
- Tiền bối có dám chắc không?
Lôi Chính Phong á khẩu.
- Sáu năm trước, vãn bối phụng mệnh hội trưởng Thần Miếu Cự Môn Tần Diệu Đông, mang hai đại truyền thừa Cực Môn và Liêm Trinh, cửu tử nhất sinh vượt qua biên cảnh rộng lớn đầy hồn sào quỷ huyệt, tới Thần Chỉ Thành.
- Thần Miếu chúng ta biết rất ít về truyền thừa Thần Đạo, vãn bối hiểu rõ tu vi mình thấp, không có năng lực kế thừa và thực lực bảo hộ truyền thừa Thần Đạo.
- Biết các vị tiền bối Thái Vi Thần Cung ở Thần Chỉ Thành đều là cao nhân Thần Đạo, vãn bối muốn đưa hai đại truyền thừa tới đây, hi vọng các vị tìm được người kế thừa thích hợp, từ đó mở ra một tương lai tốt đẹp hơn cho những người sống sót ở thế giới tận thế.
Từ Lạc từ tốn nói, giọng bình tĩnh lại nhẹ nhàng:
- Lần đầu vãn bối tới Thần Chỉ Thành, không biết nên tin ai, muốn vào Thái Vi Thần Cung bái kiến các vị, ai ngờ bị bọn họ xua đuổi, nói thân phận vãn bối hèn mọn, không biết sống chết!
- Vãn bối định bái nhập viện nghiên cứu, nhưng họ nói vãn bối không có thiên phú, sang hộ vệ đoàn thì bị cho là không có tư cách, còn mạo hiểm đoàn nói tu vi không đủ.
- Vãn bối ở lại Thần Chỉ Thành hơn một tháng, rốt cuộc chỉ có một hội lính đánh thuê Hắc Y Quân nguyện ý thu lưu.
- Vãn bối tín nhiệm đạo hữu Hắc Y Quân, nên đã kể cho họ về chuyện truyền thừa, hi vọng họ có thể đưa vãn bối vào Thái Vi Thần Cung bái kiến chư vị tiền bối. Ai ngờ, đoàn trưởng Hắc Y Quân Phương Hồng, chằng những không hỗ trợ, còn cướp truyền thừa Liêm Trinh, may là vãn bối vận khí tốt, liều mình bảo vệ được truyền thừa Cự Môn và thoát chết.




Bạn cần đăng nhập để bình luận