Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 438 - Ma đạo cuồng đồ ở đây!



Chương 438 - Ma đạo cuồng đồ ở đây!




Không ngờ một viên kim ngọc năm màu đã khiến bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp không phục.
Tư Linh Vũ không cam lòng.
Nhưng không phải vì một viên kim ngọc năm màu kia.
Mà là bản thân mình cực khổ tu luyện nhiều năm như vậy, Pháp Thân chưa thành, căn cơ chưa đúc, đại đạo chưa rõ, đã chết...
Nàng cũng hơi hối hận.
Hối hận vì không kiếm đạo lữ.
Nàng là cô nhi.
Nếu chết như vậy, ngay cả người liên lụy cũng không có.
Chết rồi...
Chết đi.
Dù sao cũng chỉ có một mình.
Dù sao cũng không có ai nhắc đến mình.
Tư Linh Vũ đã nhận mệnh.
Nhìn thấy tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái tay cầm pháp kiếm, phóng ra một đạo kiếm quang bén nhọn bay về phía mình, không biết vì sao, giờ khắc này, nàng thậm chí cảm thấy đạo kiếm quang này thật xinh đẹp.
Đột nhiên!
Một bóng người xuất hiện ở trước người nàng.
Tư Linh Vũ còn không biết xảy ra chuyện gì, đã bị người nọ ôm vào trong ngực.
Ngẩng đầu nhìn.
Là một nam tử bình thường, thật sự rất bình thường, giống như ném vào trong đám người cũng không ai quan tâm.
Lại là hắn!
Cố Tử Lăng của Không Động Tiểu Nam Phong?
Hắn từ đâu xông tới?
Làm sao hắn...
Từ sau khi tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái xuất hiện, lực chú ý của Tư Linh Vũ vẫn luôn đặt trên người bọn họ, hoàn toàn quên sự tồn tại của Từ Lạc.
Giờ phút này, nhìn nam tử ôm mình, Tư Linh Vũ quả thật không thể tin được vào mắt của mình.
- Ngươi... Ngươi không cần phải để ý đến ta. Ngươi nhanh... nhanh tự mình chạy thoát thân đi! Bằng không chúng ta sẽ chết ở chỗ này.
Phát hiện mấy vị tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái khác cầm kiếm đi tới, Tư Linh Vũ không muốn liên lụy đến người khác, cố gắng hết sức muốn giãy giụa.
- Có ta ở đây, ngươi không chết được đâu!
Keng!
Ba đạo kiếm quang sắc bén đánh tới như lưỡi dao ánh sáng thật dài.
Từ Lạc ôm Tư Linh Vũ không trốn đi, cũng không tránh né, ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vung tay quét qua, khiến ba đạo kiếm quang tan thành mây khói.
Có lẽ là lúc trước đánh Tư Linh Vũ không còn sức hoàn thủ.
Cũng có thể nhìn thấy cả người Từ Lạc vô quang vô hoa.
Mấy vị tu sĩ Lưu Vân Kiếm phái không ai tế ra hộ thể pháp cương.
Khi tận mắt nhìn thấy Từ Lạc vung tay quét qua, hắn trực tiếp chấn tan kiếm quang, lúc này mới ý thức được bản thân khinh địch.
Nhưng mà.
Đã muộn.
Chỉ thấy Từ Lạc bước ra một bước, súc địa thành thốn, chớp mắt đã tới.
Một cánh tay phải của hắn đánh vào khoảng không, như con rồng rời biển, năm ngón tay mở ra, bàn tay như hố trời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào thiên linh một tên tu sĩ.
Răng rắc!
Tu sĩ kia ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, đầu vỡ nát,, tứ chi bị lực chấn động đánh huyết nhục bay tứ tung.
Một chưởng!
Đúng vậy!
Một chưởng tay không, không tế ra bất kỳ pháp môn nào, giết chết một vị tu sĩ Pháp Thân hậu kỳ ngay tại chỗ.
Một màn khiếp sợ như vậy khiến tất cả tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái hoảng hốt không thôi, lúc này Hỏa Phong trưởng lão đang bố trí cấm chế nhìn thấy một màn này, càng không thể tin vào mắt của mình.
Hắn vốn dĩ cho rằng mấy đứa trẻ của Kim Hà Tông pháp lực đã cạn kiệt, giống như thịt trên thớt, muốn chặt như thế nào thì chặt như thế đó, chính vì vậy, hắn mới dám không kiêng nể gì cả, sát hại thiên tài kiệt xuất của Kim Hà Tông.
Chỉ là.
Cho dù như thế nào cũng không ngờ tới hắn đã nhìn lầm.
Tên này là ai?
Chẳng lẽ cũng là thiên kiêu kiệt xuất gì đó của Kim Hà Tông?
Tại sao Pháp Thân của hắn lại khủng bố như thế?
Không biết!
Hỏa Phong trưởng lão cũng không có thời gian suy xét vấn đề này, không dám thất lễ, càng không dám khinh địch, phẫn nộ quát:
- Cùng ra tay giết hắn, giết hắn!
Hôm nay.
Tu sĩ của Kim Hà Tông phải chết.
Phàm là chạy ra ngoài một người, một khi việc này bị Kim Hà Tông biết được, bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục.
Điểm này.
Hỏa Phong trưởng lão và tám vị tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái đều biết rõ ràng, nhao nhao dùng toàn lực, chuẩn bị bất chấp tất cả trả giá chém giết Từ Lạc.
Trong lúc này.
Từ Lạc đặt Tư Linh Vũ xuống đất, trực tiếp xông qua chém giết đối phương.
Tư Linh Vũ, Hồng Đại Sơn, Vạn Vân Phi tạm thời nhặt về một cái mạng nhỏ, không lo được thương thế trên người, nhân cơ hội này nhanh chóng lấy ra bình thuốc, đổ hết đan dược ra. Sau khi ăn vào lập tức khôi phục pháp lực.
- Hắn...
Nàng ta chưa hết ngạc nhiên, sắc mặt tái nhợt, khó tin nhìn nam tử bình thường kia.
Lúc đầu nghe nói Từ Lạc có kỳ ngộ, đã dùng thiên tài địa bảo, nàng cũng không coi là chuyện gì.
Dù sao ở Kim Hà Tông, đệ tử ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, trong một đêm giàu nhanh, nghịch chuyển vận mệnh không nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Từ sau khi leo lên Kim Sơn, Từ Lạc không thấy qua cảnh đời. Điều này làm cho nàng cũng cho rằng Từ Lạc không khác gì đám người nhà giàu mới nổi.
Cho đến giờ phút này.
Nàng mới ý thức được mình sai rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận