Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 701 - Vết nứt không gian (2)



Chương 701 - Vết nứt không gian (2)




- Cánh hoa của Thần Tàng Hoa! Mau cướp!
- Chỉ cần không phải người của chúng ta! Giết trước rồi nói sau!
- Hắc Y Quân ở đâu? Hồng ca! Các ngươi ở nơi nào!
- Các huynh đệ nhanh đến giúp đỡ, Tinh Diệu mạo hiểm đoàn cướp cánh hoa của chúng ta!
Bên tai không ngừng truyền đến từng tiếng la.
Trong vết nứt không gian tràn ngập thần nguyên nhân nồng đậm, giống như sương mù, mắt thường không nhìn thấy gì cả, chỉ cần có gió thổi cỏ lay gì đó sẽ dẫn tới hỗn chiến.
Từ Lạc không muốn tham gia náo nhiệt này, lắc người một cái, phong y trên người biến thành áo đen, gương mặt thanh tú đẹp trai cũng mọc đầy mụn nhọt.
Đây là thói quen tốt sau khi trở thành tu sĩ Ma đạo Xích Luyện Tông. Trước khi giết người cướp của, thay đổi cách ăn mặc và dung mạo là kỹ năng bắt buộc của mỗi một tu sĩ Ma đạo.
Mặc dù hắn là thành viên trong Hắc Y Quân, nhưng cũng chỉ được xem là người trong đội ngũ này mà thôi.
Lúc ở bên ngoài, là Hắc Y Quân.
Hiện tại vào vết nứt không gian, thật xấu hổ, tự mình làm một mình.
Từ Lạc vừa thu nạp thần nguyên, vừa dựa vào cảm giác thăm dò phía trước. Đột nhiên phát hiện dường như phía trước có vật thể không rõ nào đó bay lên, sải bước chân đạp mạnh, duỗi tay nắm lấy một mảnh hoa, cánh hoa như cánh sen, ánh sáng thần hồng lấp lánh, bốc lên thần nguyên như pháo hoa.
- Đây hẳn là cánh hoa của Thần Tàng Hoa?
Từ Lạc vuốt vuốt cánh hoa của Thần Tàng Hoa. Trong đầu nhớ lại những gì Phương Hồng từng nói qua, nói là thứ này ở thế giới Thần đạo, những tu sĩ Thần đạo kia sẽ dùng thân mình để làm mộ. Lấy thần tuyền làm quan tài, mai táng Âm Thần của mình, từ đó để Thần Tàng Hoa này trưởng thành.
Tất cả đều quỷ dị.
Từ Lạc không quá tin tưởng.
Ở bên tu hành giới hắn chỉ từng nghe nói qua, trồng người khác thành cây hòe, còn ác hơn một chút trực tiếp luyện thành Huyết Nguyên Hoa.
Làm gì có ai luyện mình thành nơi trồng hoa?
- Cánh hoa này bất phàm, không ngờ lại bốc lên thần nguyên nồng đậm như thế.
Từ Lạc nhìn cánh Thần Tàng Hoa trong tay mình, suy nghĩ một lát, quyết định luyện hóa thử xem hiệu quả.
Luyện hóa vô cùng thuận lợi, hắn lập tức kinh hãi, chỉ thấy một đám thần nguyên tinh thuần hùng hậu thu nạp vào mi tâm thần tuyền.
Có lẽ đây là một loại thần nguyên tinh hóa.
Từ Lạc cũng không nói rõ được.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, thứ này có thần nguyên tinh thuần hơn, ít nhất mười lần so với thần nguyên tinh túy trong vết nứt không gian, cái gọi là thần ngọc càng không đáng nhắc tới.
Làm cho hắn ta khó có thể tin nhất là sau khi luyện hóa cánh hoa, tinh thần vô cùng phấn chấn. Ngay cả Âm Thần cũng có cảm giác sung sướng không thể hình dung, thậm chí ngay cả thân thể cũng có cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tửu.
- Thứ này... có chút thú vị, không giống đồ vật chính đạo.
Từ Lạc tiếp tục thăm dò.
Trên đường lại tìm được hai cánh hoa, lần này hắn không dám luyện hóa nữa, luôn cảm thấy nó không giống thứ tốt.
Đại bổ là đại bổ.
Nhưng có vấn đề lớn khó mà giải thích chính là, tinh thần quá phấn chấn, Âm Thần quá sung sướng. Cả người dục tiên dục tửu. Trực giác nói cho hắn biết thứ bình thường, không nên như vậy.
- Tình huống như thế nào?
Từ Lạc phát hiện thần nguyên dần dần trở nên thưa thớt hơn, loáng thoáng có thể thấy được luồng sáng chói lóa trước mặt, hệt như một tấm màn lớn do một tấm gương chiếu rọi ra, càng giống một luồng sáng cực lớn không ngừng vặn vẹo, nhìn qua, giống như hệ ngân hà mênh mông.
- Đây là cái gì vậy?
Từ Lạc lại một lần nữa cảm nhận được thua thiệt vì không có văn hóa, hoàn toàn không biết hào quang vặn vẹo trước mắt này rốt cuộc là vật gì.
Bởi vì hắn không có văn hóa nên không dám tới gần, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cẩn thận thăm dò theo ánh sáng lưu chuyển.
- Sao cảm thấy ánh sáng này giống như bao phủ toàn bộ không gian.
Càng dò xét, Từ Lạc càng có cảm giác này, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ nó là vết nứt không gian?
Hắn từng nghe Dương Nhược Lâm nói qua, những vết nứt không gian này đều là mảnh vỡ sau khi thế giới Thần đạo sụp đổ.
Mỗi một vết nứt không gian đều là một mảnh vỡ không gian, lớn nhỏ khác nhau. Về phần những mảnh vỡ không gian này rốt cuộc là một loại hình thức gì, Dương Nhược Lâm cũng không nói rõ được.
- Cứu mạng! Cứu mạng ...-
- Cứu mạng a!
- Không ...
Tiếng kêu cứu truyền đến, Từ Lạc nhìn theo tiếng kêu, tập trung nhìn lại, chỉ thấy một người không biết vì sao bị cuốn vào trong luồng sáng. Sau đó... Không có sau đó. Cả người bị kéo thành một nhánh dây thừng dài, sau đó theo luồng sáng vặn vẹo mà vặn vẹo, cho đến khi bóng dáng biến mất vô ảnh vô tung.
Trời ơi!
Thấy một màn này, Từ Lạc cảm giác da đầu như sắp nổ tung, bước chân của hắn lùi lại.
Quá hung tàn!
Vốn dĩ hắn còn có chút tò mò, bên ngoài vết nứt không gian sẽ là gì? Thế giới Thần đạo hay là thế giới tận thế? Hay là một thế giới khác?
Hiện tại hắn đã không muốn biết nữa.
Ngươi phải tự hiểu lấy mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận