Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 681 - Thần Bích quảng trường (2)



Chương 681 - Thần Bích quảng trường (2)




- A?
Đột nhiên trong đám người đông thấy một vị lão giả quen thuộc, Phương Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức bước nhanh qua:
- Lão viện trưởng, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến quảng trường.
- Thì ra là Thanh Ngọc.
Lão giả cười nói:
- Ta chỉ tùy tiện nhìn xem, nghiên cứu những thứ này.
- Ngụy gia gia, chào ngươi.
Mộ Tiểu Tiểu cũng đi qua chào hỏi, bao gồm cả các thành viên khác của Hộ Vệ Đoàn cũng không dám chậm trễ.
Bởi vì lão giả là tiền bối Thần đạo đức cao vọng trọng.
Nói cho chính xác.
Là một trong những Thần đạo tiên phong của Thần Chỉ thành.
Đồng thời, hắn cũng là viện trưởng viện nghiên cứu thần phù, người đặt móng cho lĩnh vực thần phù.
- Thiếu nha đầu, thật hiếm có.
Ngụy lão cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần quắc thước, trêu chọc nói:
- Lão đầu tử ta còn có thể gặp ngươi ở quảng trường.
- Ngụy gia gia, nói gì thế, ta cũng tu luyện mà.
- Được rồi, ai không biết bé con ngươi tu luyện đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày. Lấy tư chất của ngươi, nếu như chịu bỏ công sức, hiện tại đã có thể Hóa Sinh.
- Ngụy gia gia, ta tu luyện rất khắc khổ, hì hì.
- Đúng đúng đúng, được rồi, các ngươi trò chuyện, ta đi dạo chung quanh.
Nhìn theo Ngụy lão rời đi, Phương Thanh Ngọc giới thiệu với Dương Nhược Lâm:
- Vị lão tiên sinh mới vừa đến là viện trưởng Ngụy lão, viện trưởng viện nghiên cứu thần phù của chúng ta.
- Viện nghiên cứu thần phù?
Dương Nhược Lâm không nói chuyện, Từ Lạc lại kinh ngạc hỏi:
- Thần Chỉ thành còn viện nghiên cứu?
- Đương nhiên.
Phương Thanh Ngọc đáp một câu ngưu bức.
Thầm thở dài Thần Chỉ thành không hổ là thành phố lớn, là tuyến đầu văn minh Thần đạo, phát triển mạnh mẽ.
Trước kia khi ở Vân Châu, muốn học thần phù, không biết nên bắt tay vào đâu.
Hiện tại Thần Chỉ thành phát đạt như vậy, ngay cả viện nghiên cứu thần phù cũng có. Từ Lạc suy nghĩ đây là cơ hội tốt để học tập thần phù.
Dù sao thần phù là văn tự của văn minh Thần đạo, vừa rồi Phương Thanh Ngọc nói một câu, hắn rất đồng ý.
Nếu muốn thăm dò văn minh Thần đạo, nắm giữ thần phù là cơ sở nhất định phải có.
- Vừa mới nghe ý, ngươi là học sinh viện nghiên cứu?
- Đúng vậy.
- Làm sao gia nhập viện nghiên cứu?
- Ngươi... muốn vào viện nghiên cứu?
- Thật sự có ý nghĩ này, ta cảm thấy hứng thú với thần phù, muốn nghiên cứu một chút.
- Ha ha.
Nghe thấy Từ Lạc đến từ doanh địa xa xôi, là ếch ngồi đáy giếng cũng muốn tiến vào viện nghiên cứu thần phù. Phương Thanh Ngọc vẫn lắc đầu cười cười như cũ. Nhìn ánh mắt Từ Lạc, không thể nói là khinh miệt, cũng không có bất kỳ lời lẽ khinh thường nào, ngược lại rất chân thành nói một câu:
- Bằng hữu, viện nghiên cứu thần phù cũng không phải ai cũng có thể tiến vào. Ta khuyên ngươi đừng với quá cao, nên cố gắng tu luyện, tăng thực lực của mình lên. Độ phức tạp của lĩnh vực thần phù còn vượt xa tưởng tượng của ngươi.
Phất tay áo, Phương Thanh Ngọc không nói thêm gì nữa.
Từ trước tới nay, điểm khiến hắn ta kiêu ngạo nhất cũng không phải chức vị phó đội trưởng Hộ Vệ Đoàn.
Mà là thân phận “nghiên cứu sinh” của viện nghiên cứu thần phù.
Ở Thần Chỉ thành.
Tu ra Âm Thần giống như tuổi của hắn cũng không phải chuyện đáng giá kiêu ngạo tới mức nào.
Bao gồm cả gia nhập Hộ Vệ Đoàn cũng không ngoại lệ.
Ít nhất trong đời thứ hai của Thần Chỉ thành cũng không tính là hiếm có.
Nhưng.
Thân là nghiên cứu sinh viện nghiên cứu thần phù, vậy thì khác.
Trong nhóm thế hệ thứ hai của Thần đạo, chỉ cần không phải kẻ ngu, dựa vào tài nguyên, quan hệ của bố mẹ đều có thể tu ra Âm Thần, gia nhập Hộ Vệ Đoàn là chuyện mười phần chắc chín.
Muốn trở thành nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu thần phù cần thiên phú và ngộ tính.
Dựa vào quan hệ và dùng tài nguyên đập vào, thật ngại quá, vốn không thể tiến vào viện nghiên cứu thần phù.
Đây chính là điểm Phương Thanh Ngọc đắc ý và kiêu ngạo nhất.
Về phần ếch ngồi đáy giếng đến từ doanh xa xôi cũng vọng tưởng tiến vào viện nghiên cứu thần phù. Ở trong suy nghĩ của Phương Thanh Ngọc, chẳng qua là si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, thật sự không hiểu lấy mình, cũng quá ngây thơ.
Nhìn thấy Phương Thanh Ngọc lộ ra cảm giác ưu việt bùng nổ, Từ Lạc im lặng.
Hắn cũng thật sự bội phục, đã đến tận thế, âm hồn bay đầy trời, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái.
Hiện tại hắn chỉ muốn học thần phù mà thôi, lại còn bị người ta kinh bỉ như vậy.
- Xem ra vẫn phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều phải tiến bộ mới được...
Từ Lạc cảm khái một câu.
Đi ra ngoài lăn lộn.
Không văn hóa bị người khác khinh thường, điểm này phải thừa nhận.
Được!
Cũng chỉ là thần phù mà thôi.
Không để ý lắm.
Mọi người đều đi học, người khác có thể học được, mình cũng có thể.
Từ Lạc vốn dĩ lười nghiên cứu thần phù, hiện tại suy nghĩ vẫn phải học tập một chút.
Cho dù không phải vì thăm dò văn minh Thần đạo, ít nhất, về sau cũng không cần cầu cạnh người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận