Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 879 - Dùng cái gì để giải ưu, chỉ có một đêm chợt giàu



Chương 879 - Dùng cái gì để giải ưu, chỉ có một đêm chợt giàu




Theo truyền thuyết, Cửu Âm Tuyền Nhãn, nước suối bên trong đều là linh nguyên chí âm chí thuần, thuộc một loại linh tuyền.
Linh tuyền là thế nào? Nói như này đi, một linh chủng có thể dưỡng thành một linh mạch, linh mạch sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo, còn linh tuyền có thể dựng hoá ra linh chủng.
Đúng vậy! Dựng hoá ra linh chủng đấy, nên nó được xưng là linh chủng chi mẫu.
- Chẳng lẽ ở hoang nguyên có Cửu Âm Tuyền Nhãn thật?
Nói thật, nếu có người nói nơi khác xuất hiện Cửu Âm Tuyền Nhãn, chắc chắn Từ Lạc sẽ không tin.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần có thiên địa côi bảo như Cửu Âm Tuyền Nhãn bực này xuất hiện, các đại tông môn sẽ dốc toàn lực, không tiếc giá nào cũng phải đi đoạt, căn bản không tới phiên tán tu, khả năng tin tức truyền đến tai ngươi thì Cửu Âm Tuyền Nhãn đã bị chia sạch từ lâu.
Nếu ở trong hoang nguyên thì khác, đặc biệt là đầm lầy, nơi có tiếng âm hàn hung địa.
Đại bộ phận tu sĩ liều lĩnh đào bảo thường chỉ lựa Lão Kim Câu mà thôi, trước giờ chưa từng có ai dám đi đầm lầy hoang nguyên.
Lão Kim Câu nguy hiểm thật, nhưng cũng chỉ là ở những cấm chế thiên nhiên kia, cứ cẩn thận, vận khí tốt, có thể kiếm được thiên tài địa bảo giá trị không nhỏ.
Đầm lầy hoang nguyên thì khác, không chỉ đầy rẫy cấm chế tự nhiên, môi trường cũng cực khắc nghiệt, bão tuyết thôn nguyên đoạt thọ, mưa hắc sát ăn mòn nhục thân, yêu ma quỷ quái khủng khiếp.
Yêu ma quỷ quái ở đầm lầy toàn là các đại yêu đại quỷ đáng sợ, không cần biết thuộc loại nào, chỉ cần to thôi, chớ nói tới tu sĩ Pháp Thân, một đám Trúc Cơ cũng không đủ cho chúng nhét kẽ răng.
- Lão đầu kia nói cổ tháp, đại yêu gì đó, còn nhắc đến một cánh tay… Chẳng lẽ…
Từ Lạc không khỏi nhớ về mấy năm trước, trong kết giới Thượng Cổ ở Lão Kim Câu trấn áp một cánh tay yêu ma với yêu khí trùng thiên, cũng không biết có phải nó không.
- Thế giới này thật đáng sợ! Vô U nương nương là người của thời Thượng Cổ, chết không biết bao nhiêu năm, vẫn có thể sống lại. Cánh tay yêu ma kia cũng thế, bị cao tăng đại đạo trấn áp nhiều năm trong kết giới Thượng Cổ, mới chỉ là một cánh tay thồi, vẫn hoành hành được…
Từ Lạc hơi xúc động, từ khi trùng sinh chuyển thế tới đây, còn chưa thấy Nhân Tiên trong truyền thuyết, mà loại yêu ma quỷ quái cụt tay cụt chân không biết sống bao nhiêu năm lại gặp không ít.

Ba ngày sau, lúc Từ Lạc đang phơi nắng ở cửa động phủ, hai vị cơ hữu tốt của Hợp Hợp đạo nhân là Chu mập và Hoàng Bì Tử lén lút tới thăm.
Chu mập là tu sĩ của Bảo Đỉnh Động trên Kì Sơn, Hoàng Bì Tử là Luyện Đan Sư của Đan Hà Cốc, chỉ cần hai người này đồng thời xuất hiện, Từ Lạc biết chắc chắn đang mưu đồ toan tính làm gì đó.
- Ta nói này hai lão ca, có việc gì mới tìm đến phải không?
Từ Lạc mời hai người vào động phủ, pha một ấm trà thượng đẳng chiêu đã hai vị cơ hữu tốt, cười nói:
- Nói trước, nếu lại đào mộ gì đó, bần đạo không làm đâu.
Mấy năm nay, Từ Lạc đi theo họ đào mộ mấy lần, công việc này có thể kiếm được tiền, nhưng rất mệt mỏi tốn sức.
Mới đầu, hắn không biết sẽ đào được cái gì. Pháp bảo, người ta truyền xuống, không để lại mộ huyệt, khiến hắn còn tưởng đi vớt xác.
Say này, khi đi theo hai cơ hữu tốt mấy lần, mới biết được thì ra thi thể tu sĩ Trúc Cơ giống với linh điền, có thể mọc ra được không ít thứ hay như Âm Thi Thảo, Tam Hoa Đài, Cân Cốt Sâm, Ngũ Tạng Đào các loại, một Luyện Đan Sư không đứng đắn như Hoàng Bì Tử có chúng, quả thực luyện được không ít linh đan diệu dược.
- Hắc hắc!
Hoàng Bì Tử không cao, dáng người nhỏ gầy, nhìn rất giống con chồn già, hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, vuốt mấy sợi râu trắng, phẩm một ngụm trà trước, gật đầu hài lòng:
- Không, đào mộ chỉ là chuyện vặt thôi.
- Ồ?
Từ Lạc nhíu mày:
- Chẳng lẽ cướp của? Lại tìm được con vịt béo nào hả?
- Lão đạo, tiến bộ lên được không, trong mắt ngươi, ba chúng ta chỉ có thể làm mấy việc đào mộ, cướp bóc thôi sao?
Nghe thế, Từ Lạc bật cười, mấy năm nay đi theo họ, ngoài đào mộ, giết người cướp của, đoạt động phủ, chưa thấy làm việc gì đứng đắn.
- Hoàng Bì Tử, ngươi khỏi thừa nước đục thả câu, giữa ba huynh đệ chúng ta, cần gì phải dông dài như thế.
Chu mập cap to vạm cỡ, áo bào lộng lẫy, phe phẩy Ba Tiên Phiến, nhìn rất giống đại trưởng quỹ phú thương, hắn híp mắt, nhìn Từ Lạc:
- Hoàng Bì Tử nói, đầm lầy hoang nguyên có Một Âm Linh Bảo Sơn với rất nhiều thiên tài địa bảo, có người đào được Âm Nguyên Thạch Tinh, còn cả Thái Âm Quỳ Hoa, nghe nói… Ai đó trông thấy rễ cây già có khói đen bốc lên… Khả năng cao là một linh chủng lão hoè thụ không biết sinh trưởng bao nhiêu năm!
Được lắm! Từ Lạc không ngờ, hai người này tới đây là vì đầm lầy hoang nguyên, hắn liếc Chu mập, rồi lại nhìn Hoàng Bì Tử:
- Lão Hoàng, ngươi nghe ngóng được từ đâu?



Bạn cần đăng nhập để bình luận